Cổ tay liền cũng bị ai đó nắm lấy.
Trong lúc hai vai đau nhói, Kiều Sở ngẩng đầu nhìn người tới, không khỏi sửng sốt.

Thượng Quan Kinh Hồng không biết là đã quay trở lại chỗ nàng lúc nào, một tay ôm nàng, một tay bắt mạch cho nàng.
Nhìn ngón tay thon dài được cắt tỉa chỉnh tề, móng tay hơi hơi phiếm hồng sáng bóng của hắn, nàng phút chốc như cấm khẩu, xung quanh cũng rơi vào một mảnh yên tĩnh, chỉ trừ bỏ một tiếng “Gia” của Lang Lâm Linh.

Lang Lâm Linh cùng Bích Thủy tiến lại gần, thần sắc đã có chút uất giận, lạnh lùng nhìn nàng, rồi sau đó ánh mắt lại đầy phức tạp nhìn sang Thượng Quan Kinh Hồng.
“Không phải tâm tật phát tác” Thượng Quan Kinh Hồng nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên một tia chán ghét.
Hắn từ sau khi mất trí nhớ chưa từng đối với nàng có cái loại thần sắc này, Kiều Sở cảm thấy thật khó thở, lúc này hai người dựa vào nhau rất gần, vì vậy nàng cũng không dùng kính ngữ giống như vừa rồi nữa, trực tiếp nói với hắn: “Kinh Hồng, chàng sau khi dùng bữa xong thì tới phòng gặp ta một chút, chuyện ngày hôm nay ta có thể giải………..”
“Nàng mà cũng sẽ dùng đến cái loại quỷ kế này sao, à, suýt chút nữa thì ta quên mất, ngay từ đầu khi nàng muốn lấy cớ ra ngoài cũng đã sớm dùng đến quỷ kế rồi”
Mặc dù nàng đã giảm thấp thanh âm đến hết mức có thể, nhưng có Lang Lâm Linh ở đây cho nên vẫn là không tiện nói rõ ra, không thể nhiều lời, mà Thượng Quan Kinh Hồng đã cười lạnh đánh gảy lời nàng.
“Ta đã đáp ứng nàng chuyện xuất binh cho nên sẽ không nuốt lời, nàng không cần phải miễn cưỡng bản thân nhân nhượng.

Ta mệt mỏi rồi, cũng thật sự chán ghét, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thả nàng đi, nàng cho dù có chết cũng phải chết trong Duệ vương phủ.

Điều ta muốn nói chính là như vậy, mà giữa chúng ta cũng chẳng có gì khác để nói ngoài cái thứ này.

Nàng chẳng cần phải nói nhiều, bởi vì ta sẽ không nghe nàng nói nữa.

Tin nàng? Để làm gì? Để tiếp tục làm một kẻ ngu ngốc sao? Không, không bao giờ”
Bàn tay hắn siết chặt thắt lưng nàng, trong mắt đều là sự châm chọc cùng chế nhạo, ánh mắt như xuyên thấu qua thiết mặt mà đâm thẳng vào trong mắt nàng.
Thẳng cho tới khi hắn ôm Lang Lâm Linh đi xa, Kiều Sở mới từ trong lạnh lẽo tìm lại được một chút khí lực, thân thủ phủ lấy bả vai, chậm rãi đứng lên.

Trên vai nàng đau đớn tựa như nhắc nàng nhớ tới một cái gì, nhưng nàng cũng không có khí lực đi suy nghĩ nữa, cũng không muốn đi cầu hắn chữa trị cho nàng.
*****
Trở lại phòng mình, nhìn thấy Tứ Đại và Mỹ Nhân đã ở trong phòng chờ nàng.
Nàng chỉ cảm thấy cả người đặc biệt mệt mỏi, tùy tiện ăn qua chút gì sau đó leo lên giường nằm, bả vai có lúc lại đau nhức như bệnh phong thấp của người già, có lúc lại không đau, nàng cũng chẳng thèm màng đến
Nàng nằm trên giường chợp mắt nghỉ ngơi, Tứ Đại Mỹ Nhân ngồi ở trong phòng trông chừng.
Lúc nàng tỉnh lại thì cũng đã đến giờ cơm tối, buổi sáng vốn đã không có ăn uống gì, hiện tại tỉnh lại, tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều, có điều lại vẫn chẳng hề muốn ăn.

Hai nha đầu của nàng lập tức ra ngoài thu xếp nước ấm đem vào cho nàng tắm rửa.
Nàng tắm xong thì ngồi xuống ghế, thầm nghĩ bước kế tiếp nàng nên làm cái gì, lại phát hiện đầu óc cứ trống rỗng.

Sau lại nghĩ, còn làm thế nào nữa, hắn là người khẳng khái, đã hứa thì sẽ không nuốt lời, cớ vì sao nàng phải rối rắm tâm tư thế này để làm gì?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn thấy Bích Thủy dẫn theo mấy tỳ nữ đi vào, trên tay mỗi người đều đang bê một cái gì đó, sau khi Tứ Đại Mỹ Nhân tiếp nhận đặt đồ lên bàn, nàng mới nhận ra kia chính là rất nhiều đồ trang sức, lụa là gấm vóc, lẫn son phấn.
Tất cả đều là màu lam, màu lam của biển, màu lam của bầu trời, rực rỡ chói mắt.
Nhớ tới lời của hắn trong Hạ vương phủ, lần đầu tiên nàng cảm giác cái loại màu sắc dịu nhẹ như màu lam cư nhiên cũng có thể chói mắt đến như thế.
Bích Thủy đứng một bên có chút hâm mộ rồi lại lãnh mạc nhìn đồ vật trên bàn, nói là gia tặng cho Kiều chủ tử.
Nàng gật gật đầu, để cho Bích Thủy nhanh chóng lui ra, Bích Thủy là vì nàng mà bị giam, hôm nay là nhờ có Lang Lâm Linh mà được thả.

Phần hâm mộ này của Bích Thủy lại chỉ khiến cho lòng nàng thêm buồn bã.

Mấy thứ này hắn đem đến chẳng qua chỉ là muốn châm chọc nàng đó thôi.

Bích Thủy đột nhiên cười gượng nói: “Kiều chủ tử, có cái này nô tỳ không biết là có nên nói hay không…………..”
Bích Thủy đã nói như vậy, nàng cũng không thể cự tuyệt, liền bảo Bích Thủy nói.
“Gia uống say đến mức chẳng còn biết gì, đang ở trong thư phòng vẫn không ngừng gọi tên Kiều chủ tử”
*****
Cho tới tận khi nghe tiếng hộ vệ trong phủ chào nàng, Kiều Sở mới ý thức được nàng đang trên đường đến thư phòng của hắn.
Nàng và Thượng Quan Kinh Hồng, thật khó nói rõ là ai ngốc hơn ai.
Nàng đi rất vội, hơi thở gấp, dừng lại trước cửa thư phòng, lại ngẩn ra, ở trước cửa thư phòng không hiểu sao lại chẳng có hộ vệ, thậm chí ngay đám người lão Thiết cũng không thấy.
Cũng phải thôi, hắn vốn là người trọng thể diện, sao có thể để cho hạ nhân nhìn thấy bộ dáng hắn say khướt chẳng còn biết trời đất gì cho được.
Bàn tay nàng đã đặt trên cửa, nhưng tâm lại bắt đầu căng thẳng, hắn đã nói là không muốn nghe nàng giải thích rồi mà, nàng vội vã chạy tới như thế để làm gì?
Có điều thân thể thật không chịu bị lý trí khống chế, tay vừa nhấc đã muốn gõ cửa, lại khẽ bật cười.

Hắn đã sớm say đến mức chẳng còn biết gì, nàng gõ cửa chẳng phải là bằng thừa sao?
Tâm niệm vừa động, không muốn mở miệng nhiều lời, nàng trực tiếp đẩy cửa.
*****
Nhìn thấy Tứ Đại và Mỹ Nhân bồn chồn do dự muốn đi theo Kiều Sở, Bích Thủy thản nhiên nói: “Ta nghĩ Kiều chủ tử cũng muốn có một cái cơ hội ở riêng với gia”

Nàng nói xong lại nhìn nhìn đồ trên bàn, hướng chúng tỳ nữ nói: “Theo ta lui xuống thôi”
Lúc đi trong hành lang, nàng chậm rãi dừng cước bộ, mấy tỳ nữ ở đằng sau cũng dừng lại theo.
Những món đồ kia vừa trân quý lại xinh đẹp không phải sao? Lễ vật của Duệ vương đương nhiên là phải rất quý rồi.

Mối hận trong lòng nàng cũng từ từ co rút đi, đem mảnh giấy vẫn đang nắm chặt trong tay mở ra xem.
Nét chữ trên giấy như rồng bay phượng múa, chính là chữ viết của Đại lý tự khanh Tông Phác.
Miệng nàng cũng chậm rãi cong lên thành nụ cười.
****
Phòng ngủ của Phương Minh.
Lúc này dưới ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn dầu, trừ bỏ Phương Minh, lão Thiết, Cảnh Bình và Cảnh Thanh có mặt ở đó còn có thêm hai vị khách nữa, chính là Trữ vương và Tông Phác.
“Không được, ta muốn đến xem gia thế nào, gia bảo ta lui đi, nhưng gia lúc này đã uống quá nhiều rượu rồi, không có người bên cạnh không được”
Trên mặt mọi người đều mang thần sắc tư lự, đang nói chuyện, Cảnh Bình bỗng nhiên đứng dậy.
Tông Phác mâu quang khẽ động: “Cảnh Bình, Bát gia đâu phải chỉ có một mình, hay là ngươi vốn không muốn hai người bọn họ ở chung một chỗ?”
Cảnh Bình hơi hoảng nhìn Tông Phác, không thể lý giải rõ là vì cái gì, cuối cùng trong lòng vẫn là bất an, nói: “Tông đại nhân chê cười rồi, Cảnh Bình tất nhiên là không dám quấy rầy chủ tử, chỉ là muốn qua đó hầu hạ, vạn nhất gia có cái gì cần phân phó mà lại không có ai bên người thì thật không tốt”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play