Vừa mới đi tới cửa, Kiều Sở chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó liền bị người chắn ngang phía trước.
Trong lòng nàng run rẩy, nhưng không bằng vẻ bình tĩnh trên mặt, thản nhiên nhìn nam nhân chặn trước mặt nàng.
Thượng Quan Kinh Hồng mị mâu liếc nhanh qua nàng.
Hai người bên này giằng co, sau lưng Lang Lâm Linh đã đi tới.
Đúng lúc này, Cảnh Bình đột nhiên cười cười nói: “Gia, có phải Cảnh Thanh đến tìm người không?”
Mọi người đồng thời đều ngẩn ra, Thượng Quan Kinh Hồng hơi nghiêng đầu nhìn lại, ở sau lưng hắn, Cảnh Thanh đang bưng trong tay một cái khay đi tới, trong không khí lập tức tràn ngập một cỗ hương vị của thuốc đông y.
Kiều Sở đột nhiên nhớ ra cái gì, khẽ cắn cắn môi, Lang Lâm Linh thoáng nghi hoặc nhìn về phía Thượng Quan Kinh Hồng: “Gia, đây là……..”
Thượng Quan Kinh Hồng kéo căng khóe miệng: “Là thuốc trị thương của Kiều Sở”
Kiều Sở thật sâu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng hít vào một hơi, vén cái khăn che mặt lên, bưng lấy bát thuốc trên cái khay trong tay Cảnh Thanh, thuốc vẫn còn hơi nóng hâm hấp, nàng chịu đắng một hơi uống sạch, sau đó buông bát xuống, đột nhiên một đoạn ống tay áo phất qua trước mặt nàng, sau đó trong phòng vang lên một tiếng vang thanh thúy………
Kiều Sở nhìn chằm chằm mảnh vỡ của từ bát trên mặt đất, lại ngước lên nhìn Thượng Quan Kinh Hồng bên cạnh Lang Lâm Linh, vươn tay kéo Thượng Quan Kinh Hồng qua một bên, hạ giọng nói với hắn: “Chàng biết rõ thân thể của ta…..”
Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh, thanh âm cũng trầm thấp: “Bát thuốc này nàng uống thậm chí còn không có một chút do dự! Kiều Sở, ta không phải người ngu, ta có cảm giác! Ta biết rõ chuyện thân thể nàng chỉ là cái cớ thứ yếu, còn chính nàng vẫn là không muốn hoài thai đứa nhỏ của ta, thậm chí còn không muốn lưu lại bên cạnh ta.

Trước kia ta còn có thể cho rằng vì nàng không thích ta có nhiều nữ nhân, nhưng còn hiện tại thì sao? Có lẽ, vốn ngay từ đầu là ta tự mình đa tình, cho rằng nàng cứu ta chính là vì nàng yêu ta, nhưng kỳ thật ta sai rồi, nàng yêu nhất vốn không phải là ta.

Như vậy ta đối tốt với nàng cũng có ích gì cơ chứ? Ta có nhiều nữ nhân như vậy, tội gì lại phải lãng phí thời gian cùng tâm lực trên một người như nàng?”
Kiều Sở nghe được những lời này toàn thân đột nhiên đều biến lạnh, nàng bất lực nhắm mắt lại, không khỏi lùi về phía sau vài bước, Mỹ Nhân liền tiến lên đỡ lấy nàng, nàng liền xoay người kéo theo Mỹ Nhân đi ra khỏi cửa, Tứ Đại dậm chân một cái sau đó liền cũng vội vàng đuổi theo hai người.
“Kiều Sở, nếu nàng không hướng ta giải thích ổn thỏa hành vi của tỳ nữ nàng, ta tất sẽ nghiêm trị không buông tha!”
Lang Lâm Linh mặc dù không nghe rõ hai người ghé sát vào nhau nói cái gì, nhưng khóe miệng vẫn không khỏi nhếch lên, đi đến bên người Thượng Quan Kinh Hồng, người nọ không có chạy theo chặn đường Kiều Sở nữa, chỉ là đưa tay khẽ vỗ một bên bả vai của nàng, lạnh lùng buông một câu: “Ta đến thư phòng, bữa trưa đến bồi ta”
Nàng cười, khẽ cúi người một cái.
Kiều Sở vốn hơi ngừng cước bộ ở ngoài cửa đình viện, lúc này rốt cuộc không chần chờ nữa liền quay đầu đi thẳng một mạch.

Lang Lâm Linh hơi mị mâu nhìn theo Thượng Quan Kinh Hồng dẫn theo đám người Phương Minh đi xa, Hương Nhi ở một bên che miệng cười nói: “Không ngờ Kiều chủ tử kia cũng có ngày hôm nay”
Ánh mắt Lang Lâm Linh nhàn nhạt lướt qua mảnh vỡ từ bát trên mặt đất: “Hương Nhi, ngươi có biết mọi người ai ai cũng cần có thời gian để tự vấn, sau đó mới có thể nhận ra đối với bản thân mình cái gì mới là quan trọng nhất”
Nàng nói xong trên mặt hơi ửng hồng, hắn vừa rồi nói, bữa trưa đến bồi hắn……………
Nàng cân nhắc nên trở về phòng trang điểm thêm một chút, nhân lúc nãy nhìn đến từ bát vỡ trên đất, nàng mới chợt nhớ tới vừa rồi khi Thượng Quan Kinh Hồng nhìn thấy bát thuốc, trong mắt hắn liền lóe lên hàn ý, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, nàng phất tay gọi một cái nha hoàn qua, phân phó: “Đến tiểu viện tìm Bích Thủy cô nương lại đây, nói là ta tìm nàng có việc, nếu gia có trách tội thì đã có ta đây”
Nha hoàn kia lập tức vâng lời tất tả chạy đi.
Hương Nhi khó hiểu trong lòng, tiểu thư nàng vì sao phải tìm đến Bích Thủy chứ? Nha đầu kia vốn từ sau khi trở về vương phủ liền phải lĩnh hình phạt của Duệ vương, sau đó đã bị cấm túc hẳn một thời gian rồi…..
Rất nhanh Bích Thủy liền xuất hiện, nàng thần sắc tiều tụy đi nhiều, vừa nhìn thấy Lang Lâm Linh liền miễn cưỡng cười nói: “Thỉnh Lang chủ tử hãy nói giúp cho nô tỳ với, hay nhìn xem có thể an bài cho nô tỳ được gặp mặt gia một lát có được không, nô tỳ sẽ vô cùng cảm kích người”
Lang Lâm Linh cười khẽ ra tiếng: “Gặp mặt? Để cầu một cái cơ hội cùng gia đồng sàng tạ tội sao?”
Mặt Bích Thủy nhất thời liền đỏ lên, thình lình lại nghe Lang Lâm Linh nói tiếp: “Cũng không phải là không thể giúp, dù sao cô nương đi theo gia cũng đã lâu rồi, vì thế ta đây cũng không có ghen ghét đố kỵ gì, thật chẳng bằng người nào đó……..”
Bích Thủy lập tức ngẩn ra, nghiến răng nói: “Rốt cuộc Kiều chủ tử kia đã nói cái gì về nô tỳ trước mặt gia?”
Lang Lâm Linh cười, chỉ nói: “Ngươi cũng biết y thuật, trước tiên xem giúp ta dược trên mặt đất này rốt cuộc là dược gì? Còn chuyện kia thì để ta suy tính nên an bài như thế nào mới thích hợp đã”
Bích Thủy liền cảm tạ nàng, cúi người dùng đầu ngón tay chấm một ít dược còn đọng lại trong một mảnh từ phiến, phóng tới bên chóp mũi ngửi ngửi, thần sắc xuất hiện tia kỳ quái.
Lang Lâm Linh âm thầm giật mình, Hương Nhi đã kinh sợ hỏi: “Thế nào?”
*****
Thư phòng vương phủ.
Thời điểm lão Thiết đẩy cửa bước vào liền nhìn đến trên mặt đám người Phương Minh hiện lên bốn chữ: chớ có lên tiếng, hắn liền nhìn Cảnh Bình, Cảnh Bình chỉ cười khổ, mà Thượng Quan Kinh Hồng đã thản nhiên nói: “Ngoại trừ các ngươi, ở trong phủ này còn có những người khác chuyên làm việc giúp ta có phải không?”
“Gia, người lúc trước đã tự mình huấn luyện rất nhiều ám vệ” Lão Thiết cười, cung kính bẩm báo.
Thượng Quan Kinh Hồng hơi gật đầu: “Phái hai ám vệ đi theo âm thầm bảo vệ Kiều phi, nàng có một tỳ nữ võ công rất cao cho nên cẩn thận tránh để lộ hành tung, cách xa một chút, bảo hộ nàng cho tốt.

Ân….còn có, nhìn xem rốt cuộc nàng muốn đi nơi nào”

Hắn nói xong lại nhíu mi: “Nói cho ta biết Trang phi kia rốt cuộc là người nào? Nàng ta cùng Kiều phi thì có quan hệ gì?”
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, Phương Minh liếc mắt nhìn lão Thiết một cái, lão Thiết hơi do dự đang chuẩn bị đáp lời, thình lình lại nghe Cảnh Bình hỏi: “Thiết thúc, thúc đang cầm cái gì trên tay vậy?”
Lão Thiết lúc này mới giật mình nhớ ra, vội đưa một mảnh giấy viết thư giao cho Thượng Quan Kinh Hồng, ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng lóe lên, đột nhiên thẳng tắp nhìn về phía Cảnh Bình, khóe miệng nhếch lên: “Có một số chuyện cần phải hỏi, hay vẫn là cố ý hỏi!”
Mọi người đều cả kinh, bởi vì trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng không một chút ý cười.
Cảnh Bình hơi chấn động, lại thấy Thượng Quan Kinh Hồng mở giấy viết thư ra: “Được rồi, cái đó nói sau”
Lão Thiết rất lưu tâm tới nội dung bức thư, vội nói: “Gia, là thư của Ngũ gia”
“Gia, trong thư nói cái gì?” Phương Minh trong lòng cũng căng thẳng.
Thượng Quan Kinh Hồng dời mắt khỏi bức thư: “Đi, các ngươi theo ta ra ngoài thưởng ngoạn một chuyến thôi”
Đám người còn không hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì, Thượng Quan Kinh Hồng mâu quang vi thâm: “Ngũ ca nói, cuộc hẹn đêm nay sửa lại là vào giờ ngọ, địa điểm là ở Huyền Tương tửu lâu”
Mọi người nghe vậy đồng thời đều ngẩn ra, này không phải rất kỳ quái sao, bởi vì quan hệ giữa Trữ vương, Đại Lý tự khanh cùng Duệ vương không phải là nên giữ kín sao, vì sao lại đổi giờ hẹn thành ban ngày, hơn nữa địa điểm còn là một nơi náo nhiệt đông người như tửu lâu?
Ngoại trừ lão Thiết, còn lại những người kia đều biết Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ không hài lòng chuyện gì đó đối với Kiều Sở, rõ ràng hai người trước đó vẫn còn rất hòa hợp, nhưng hôm nay Thượng Quan Kinh Hồng lại đột nhiên đổi kế hoạch dự tính ban đầu, hiện tại trong mắt còn quét một tia thâm trầm, cười nói một câu “Ta cũng muốn biết trong hồ lô Ngũ ca rốt cuộc là đựng thuốc gì”, sau đó đã bước nhanh ra khỏi phòng, bọn họ liền cũng không dám chậm trễ lập tức đuổi theo hắn.
Cảnh Thanh cùng Cảnh Bình đi ở cuối cùng, Cảnh Thanh liếc mắt vài lần nhìn Cảnh Bình tựa hồ như muốn nói cái gì, Cảnh Bình lãnh đạm nói: “Có cái gì muốn nói với ta thì cứ nói đi”
Cảnh Thanh thấp giọng nói: “Ca, có phải là vì ca nhìn thấy gia cùng….Kiều chủ tử hiện tại rất tốt, cho nên vừa rồi mới cố ý đánh trống lãng đi hỏi lão Thiết câu kia phải không? Nhưng mà như đệ thấy thì hai người bọn họ cũng hiện tại cũng không phải tốt lắm đâu nha, đệ biết, Kiều chủ tử nàng kỳ thực cũng là người tốt, nhưng ca cũng không cần thiết phải chọc giận gia, ca, không phải là ca thích………”
“Cảnh Thanh, chớ có nói bậy!”
Lời hắn còn chưa dứt liền đã bị Cảnh Bình lạnh lùng cắt ngang, hắn lắp bắp kinh hãi, hai huynh đệ bọn hắn ngày thường cảm tình thậm đốc, Cảnh Bình rất ít khi nói nặng như vậy với hắn, hắn quýnh lên lại chỉ có thể uất ức dậm chân một cái, thình lình lại nghe Cảnh Bình hạ giọng hỏi: “Mới vừa rồi đệ đưa dược kia cho Kiều chủ tử rốt cuộc là dược gì?”
******
Đại sảnh vương phủ.
Bích Thủy ngẩng đầu, từng chữ từng chữ nói: “Đây là thuốc an thần bồi bổ thân mình”
“Ngươi nói cái gì?” Lang Lâm Linh kinh ngạc hỏi lại, rồi lập tức nghi ngờ nói: “Nếu vậy vì sao thần sắc của ngươi lại một bộ như thế?”

“Bởi vì nô tỳ vốn còn tưởng rằng Lang chủ tử muốn nô tỳ xem xét loại dược gì cổ quái lắm chứ, đúng rồi, xin hỏi dược này là cho ai dùng?”
*****
Đường lớn Triêu Ca.
Một hàng bốn người đang đi xuyên qua đám đông đi lại tấp nập trên đường lớn.
Trong đó có hai người có thể được coi là tuấn nam mỹ nữ, mặc trên người y phục hết sức đẹp đẽ quý giá, bàn tay nam tử hoàn nhẹ nơi thắt lưng của nữ tử, xem bộ dáng hai người như thế nhất định là một cặp vợ chồng.

Nhị vị này đã khiến cho người ta phải chú ý rồi, nhưng làm cho người ta chú ý hơn chính là một đôi nam nữ khác đi bên cạnh bọn họ.
Nam tử vóc dáng cao gầy, nhưng thật ra rất có dáng vẻ của một nhân tài, đáng tiếc bộ dáng cũng không được tính là bắt mắt cho lắm, nhìn qua có lẽ đã hơn ba mươi tuổi, lại còn là nam nhân mặt rỗ.

Mà đáng nói chính là nữ tử đi bên cạnh hắn kìa, nàng mặc dù vận y phục của nha hoàn nhưng dung nhan lại xinh đẹp cực kỳ, hai người này nhìn qua cũng rất là thân mật, thật khiến cho người ta không khỏi cảm thán tiếc hận cho bông hoa lài lại cắm phải bãi phân trâu.
“Tần Đông Ngưng, ngươi đi chết đi, bắt ta cải trang thành cái bộ dáng như thế này, ngươi đây là có ý gì hả!”
Người đi đường không biết còn bảo hai người bọn họ thân mật, nào biết nam tử kia đang cúi đầu ghé sát tai nữ tử chính là để nói ra mấy cái lời này.
Tiểu nha hoàn kia đúng là Tần Đông Ngưng, mà nam nhân này không ai khác chính là Tông Phác.
Còn một cặp phu thê kia không thể nghi ngờ chính là Trữ vương và Bội Lan.
Mấy người bọn họ trước đó đồng thời đều nhận được tin mật báo của Trầm Thanh Linh, nói hoàng tử cùng công chúa Tây Hạ đã bí mật đến Triêu Ca, hiện sắp được thái tử tiếp đón ở nơi xa hoa nhất Triêu Ca là Huyền Tương tửu lâu.

Hiện tại nàng sắp cùng thái tử đi đến đó.
Nói đến Huyền Tương tửu lâu này thì không một ai là không biết, đó là một tửu lâu cực kỳ lớn nằm ở giữa ngã tư phố xá sầm uất phồn hoa nhất, ở đó ngoài nổi tiếng nhờ những món ăn ngon ra còn có hơn trăm khách phòng hoa mỹ dành cho các vị khách thượng lưu.
Câu cuối cùng trong thư nàng còn nói, rằng nàng không có đem tin tức này nói cho Thượng Quan Kinh Hồng.
Tông Phác cùng Tần Đông Ngưng lập tức bí mật tới Trữ vương phủ.
Mọi người họp lại bàn luận, đều tự cảm thấy được tin tức này của Trầm Thanh Linh nhất định không tầm thường.
Bởi vì vốn dĩ Trầm Thanh Linh cứ việc đi theo thái tử thăm dò tin tức, sau khi trở về rồi mới đem toàn bộ tin tức báo lại cho bọn họ biết là được, chứ vì cớ gì lại phải lập tức thông tri cho mọi người trước thế này? Lại còn không thèm báo cho cả Duệ vương?
Cuối cùng, vẫn là Tông Phác nhạy bén nhìn ra được điểm mấu chốt.
Chính là Trầm Thanh Linh muốn mượn bọn họ truyền tin tức khiến cho Thượng Quan Kinh Hồng đến Huyền Tương tửu lâu, bởi vì nàng muốn để cho Thượng Quan Kinh Hồng nhìn thấy nàng cùng thái tử một chỗ, nàng muốn làm Thượng Quan Kinh Hồng nổi giận, thậm chí là….ghen! Nàng muốn trả đũa hắn!

Mọi người sau khi nghe xong nhưng nhất thời lại không biết nên xử trí như thế nào, Thượng Quan Kinh Hồng hiện giờ không thể nghi ngờ là trong tâm chỉ có mình Kiều Sở, mà Kiều Sở dù sao cũng là một nữ nhân tốt, tuy nhiên không thể so với mười năm giao tình giữa bọn họ và Trầm Thanh Linh, cho nên bọn họ không thể không đứng về phía nàng.

Thêm chuyện đêm qua nhìn thấy nàng đau đớn tuyệt vọng, mà bọn họ lại không thể giúp gì được, vả lại bọn họ đều cho rằng Thượng Quan Kinh Hồng sau khi khôi phục trí nhớ tự đáy lòng hắn nhất định vẫn sẽ yêu mỗi mình Trầm Thanh Linh.

Người duy nhất có thể cùng Thượng Quan Kinh Hồng vĩnh viễn cũng chỉ có thể là nàng.
Chính vì vậy Trữ vương mới hẹn Duệ vương đến Huyền Tương tửu lâu, lại giấu chuyện của Trầm Thanh Linh, bởi vì bọn họ sợ nếu để Thượng Quan Kinh Hồng biết đây là chủ ý của Trầm Thanh Linh thì hắn rất có thể sẽ không đến.
Mối quan hệ giữa Thượng Quan Kinh Hồng và Trữ vương tuyệt đối không thể cho hoàng đế biết được, nhưng ở bãi săn thì thái tử dĩ nhiên là đã hoài nghi hai người, cho nên đến lúc đó nếu thái tử nhìn thấy Trữ vương cùng Duệ vương hai người đều xuất hiện ở tửu lâu thì cùng lắm là tăng thêm nghi ngờ, thật cũng không quá mức nghiêm trọng.
Nhưng với Tông Phác thì ngược lại, tốt nhất vẫn là nên che giấu đề phòng có lúc cần đến, vì vậy Tần Đông Ngưng vốn rất giỏi dịch dung liền đem mặt Tông Phác ra chơi đùa một phen, cải trang hắn thành bộ dáng một gã nô bộc trông Trữ vương phủ, mà dung mạo của gã nô bộc kia thật cũng cùng lão Thiết có vài phần giống nhau.
“Được rồi, các ngươi một đôi oan gia này đừng có ầm ĩ nữa” Bội Lan giơ ngón tay chỉ về phía trước, cười nói: “Đến nơi rồi”
Tông Phác cùng Tần Đông Ngưng liền giật mình, lại nghe Trữ vương thở dài, nói: “Ngày xưa lão Bát nhịn không được nhất chính là thấy Thanh nhi cùng thái tử cùng một chỗ, hiện tại mặc dù hắn đã mất đi trí nhớ nhưng có lẽ nhìn thấy hai người thân mật tự đáy lòng vẫn sẽ là kích động, ta chỉ sợ là sẽ nổi lên một trận phong ba thôi”
Tông Phác cười nói: “Có nổi phong ba cũng chẳng vấn đề gì, quan trọng nhất là có thể khiến Bát gia hiểu rõ lòng mình”
Tần Đông Ngưng và Bội Lan nhìn nhau, Tần Đông Ngưng tựa hồ như muốn nói gì đó, còn Bội Lan đã thấp giọng nói: “Chúng ta vào trong thôi, thái tử cùng Thanh nhi hẳn là đã tới rồi, Bát gia rất nhanh cũng sẽ đến…Chỉ là không biết sao lòng ta lại có chút căng thẳng…”
Trữ vương cười không nói gì, dẫn đầu đám người tiến vào.
*****
Huyền Tương tửu lâu.
Thân là tửu lâu nổi tiếng hào hoa xa xỉ nhất Triêu Ca cho nên nơi này thường xuyên có rất nhiều khách qua đường lui tới, mấy môn đồng đứng ở cửa nghênh đón khách ra ra vào vào, mỗi người ánh mắt đều rất linh hoạt nhạy bén.

Tửu lâu chính vì đông khách cho nên có một điểm tốt, chính là ngươi cư việc ngươi ta việc ta, không ai để ý đến ai, cũng chẳng sợ chính mình bị nhiều người chú ý.

Thế nhưng vừa rồi đám môn đồng đứng đây đón khách đều có chút nghi hoặc, không hiểu vì sao hôm nay có vài vị khách nhân, mặc dù không giống như những quan to quý nhân ở Triêu Ca mỗi lần đến đều tự mang tục danh ra khoe, thế nhưng nhìn qua thì bọn họ cũng không phải là những người tầm thường, có vài nhóm người trong đó đều là nam thanh nữ tú, khí chất hơn người, chỉ e xuất thân của bọ họ là cực kỳ bất phàm, thật không biết rốt cuộc bọn họ là người nào?
Trong lúc đám môn đồng còn đang nghĩ như vậy, chợt lại nhìn thấy một gã thiếu niên áo lam đang từ ngoài cửa bước vào, hắn một thân y phục thì rất bình thường, nhưng khiến cho người ta phải chú ý chính là trên mặt hắn mang một chiếc khăn sa che mặt.
Tất nhiên bọn họ không thể biết được, đây là kế mà Kiều Sở dùng để cho Tứ Đại Mỹ Nhân thuận lợi cắt đuôi hai gã ám vệ của Duệ vương phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play