Buổi chiều, trên đường về.
Đoàn xe ngựa vẫn di chuyển đều đặn, tuy lúc này trời đã về chiều nhưng binh lính hộ tống khí thế vẫn không hề suy giảm.
Bên trong xe ngựa, ánh sáng nhàn nhạt leo loét chiếu xuyên qua màn cửa hắt lên trường án, bên trong trường án có bày trà cụ cùng đá lấy lửa.
Thượng Quan Kinh Hồng đã làm theo yêu cầu của Kiều Sở pha một ấm trà, nhìn thấy nàng đang miễn cường chống lại cơn buồn ngủ, khóe miệng hắn cong lên, tự mình nhấp một ngụm trà mớm cho nàng.
“Bẩn chết được, ta không muốn uống nước miếng của ngươi đâu” Kiều Sở mắng hắn, hai tay đẩy hắn ra rồi ngắt nhéo trên người hắn, nhất thời cơn buồn ngủ cũng vơi đi vài phần.
Thượng Quan Kinh Hồng cười nói: “Ai bảo nàng không chịu ngủ, cho uống trà là thích hợp nhất, ta thì không chê nàng bẩn, vậy nàng mớm cho ta cũng được”
“Ai thèm cơ chứ, ta không làm, ngươi cũng đừng có mớm trà cho ta, ta tự uống được” Kiều Sở nổi giận, giơ tay muốn đoạt lấy chén trà, Thượng Quan Kinh Hồng đắc ý giương khóe môi, đồng thời cũng đem chén trà đưa lên cao, không cho nàng bắt lấy, sau đó lại tiếp tục nhấp một ngụm trà mớm cho nàng.
Kiều Sở bị bàn tay mạnh mẽ của nam nhân giữ chặt cằm, không cho nàng động đậy, hắn bá đạo ép nàng phải uống vài hớp nước trà, lại quấy rối miệng lưỡi nàng một hồi lâu mới bằng lòng buông tha.

Nàng lấy ống tay áo chùi miệng, cả người vì bị hắn chòng ghẹo mà phát run, xấu hổ hung hăng đấm hắn một quyền.
Nhìn xem bộ dáng đắc ý, đôi mắt mỉm cười của hắn, có thể nói một quyền của nàng chẳng khác gì đang gãi ngứa.
Hai bên trường án có đặt hai nhuyễn tháp, nhưng hai người lúc này tất nhiên là đang cùng ngồi một bên, nàng vốn là nằm an vị trong lòng hắn mà ngủ, lúc này ngoài miệng khẽ mắng một câu, liền giãy ra khỏi lồng ngực của hắn, chuyển sang ngồi trên đùi của hắn, tức giận nói: “Không uống, ta muốn ngủ! Uy, tên đầy tớ này, bổn tiểu thư muốn trưng dụng cái đùi của nhà ngươi”
“Tiểu thư à, trên người của ta, có chỗ nào mà nàng chưa từng chạm qua hử, vẫn còn muốn trưng dụng nữa?”
Thanh âm trầm thấp mê hoặc lọt vào trong tai, khiến tim nàng nhảy một cái, tuy hắn chỉ là giả vờ ra vẻ ngả ngớn, nhưng cũng là bỉ khí mười phần, đâu còn nửa điểm nào giống bản tính khi xưa? Vài tia nắng yếu ớt của trời chiều từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên mặt Thượng Quan Kinh Hồng đang hơi cúi đầu mị mâu nhìn nàng, một đôi mắt đen sâu như mực, sáng rực lợi hại triền miên quấn quýt, trái lại lòng Kiều Sở lại thấy đau, liền xoay người dựa vào trước ngực hắn, sau khi lên xe hai người liền thay y phục ẩm ướt, lúc này y phục hắn đang mặc chính là y phục mang từ vương phủ, mùi huân hương quen thuộc trên áo hắn thản nhiên truyền đến, nàng nhẹ nhàng hít vào, nhớ tới một số việc, không khỏi có chút ngây ngốc.
Hoàng đế vì đã tìm thấy Duệ vương cho nên trong lòng rất đỗi vui mừng, nhưng vì gần đây việc ở trong triều rất bận rộn, thêm nữa hắn cũng đã thỉnh ý hoàng thượng, nói trên người nàng đang bị thương cho nên hy vọng có thể mau chóng trở về Triêu Ca để nàng tĩnh dưỡng, vì thế hoàng đế cũng đợi cho đến khi trở về Triêu Ca rồi mới mở tiệc tụ họp.

Tính ra thời gian hoàng đế rời cung đến nay đảo mắt cũng đã gần một tháng, hiện tại mặc dù là còn chưa có tìm được thái tử phi, nhưng đã tìm được Duệ vương, âu cũng đã là lúc nên trở về hoàng cung.

Dù sao trong lòng hoàng đế, thái tử phi không thể quan trọng hơn Duệ vương được, vì thế liền chỉ lưu lại quan binh tiếp tục tìm người, còn tất cả lập tức khởi hành trở về Triêu Ca.
Đêm trước khi tất cả lên xe khởi hành trở về, Lang Lâm Linh rưng rưng nước mắt cười nói muốn ngồi chung xe với hắn, nhưng hắn lại dịu dàng một lời cự tuyệt.
Liếc có mắt qua còn có thể thấy Trầm Thanh Linh thần sắc mặc dù đạm mạc, nhưng nàng biết kia chẳng qua chỉ là nàng ta đang giả bộ, tuy là nàng đã sớm nói cho Thượng Quan Kinh Hồng biết ơ nơi này hắn còn có một nữ nhân mà hắn yêu nhất, nhưng vẫn còn chưa cho hắn biết nữ nhân đó là ai.
Nhớ tới mấy ngày qua hai người thân mật ân ân ái ái, nàng đem mặt chôn vào trước ngực hắn, cười đến chua xót……Thượng Quan Kinh Hồng, vì cái gì ta lại không thể có được chàng dù chỉ là một lần? Những ngày qua, chàng đối đãi với ta ôn nhu như thế, nhưng đó lại không phải là chàng chân chính……
Nhớ tới việc nàng sắp rời đi, nàng ôm chặt thắt lưng hắn, ánh mắt nhẹ nhàng xượt qua y phục của hắn, thấp giọng nói: “Triêu Ca là nơi phong ba lòng người hiểm ác, ngươi nhất định phải chiếu cố chính mình cho thật tốt”
Một câu hai ý, ta đi rồi, ngươi về sau phải chiếu cố tốt chính mình.
Thượng Quan Kinh Hồng gõ một cái lên trán nàng: “Ta nếu không chiếu cố tốt cho chính mình, liền đem nàng đến chiếu cố thay ta”
Nàng giả bộ cười quở mắng hắn: “Ở Y lư không phải chính là ngươi chiếu cố cho ta đó sao? Cung ta, dưỡng ta?”
“Cho nên về sau lại tiếp tục để cho ta đến chiếu cố nàng được không?”
Nàng không đáp lại hắn, chỉ hưởng thụ cảm giác được tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, cuối cùng, nhắm mắt lại nói: “Về đến vương phủ thì gọi ta dậy”
“Được, về đến nhà ta sẽ gọi nàng dậy”
Nhưng Kiều Sở, vương phủ không phải là nhà của chúng ta.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng tùy ý ngưng trên mặt đất, lúc này tối sầm lại, sau đó chuyển sang trên người Kiều Sở.
Tay chạm nhẹ lên vết sẹo trên gò má phải của nàng.
Miệng vết thương đã không được xử lý đúng lúc, vết sẹo tuy không lớn nhưng lại trông xấu xí tựa như một vết thương dùng chỉ may vụng về.
Bàn tay hắn phút chốc nắm chặt thành quyền, trái tim cũng trở nên khẩn trương lên.

Vết cắt kia rất sâu, muốn trị liệu cho tốt còn phải cần rất nhiều thời gian, thậm chí có thể là vĩnh viễn vết sẹo cũng không thể hoàn toàn biến mất được.
Thế gian luôn luôn vài thứ sau khi bị hủy thì cho dù là y thuật có cao minh đến đâu cũng không thể chữa khỏi.
Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn cự với hắn, nhưng lại không hề nhắc đến vết sẹo dù chỉ là một câu.
Vẫn là do sau này khi hắn làm bộ hỏi nàng vì sao đêm đó lại nổi giận, hắn mới biết được chuyện nàng từng đến hoa viên.
Kỳ thật nàng là người luôn rất bình tĩnh, rất ít khi thấy nàng nổi giận.
Nàng nói, người hắn yêu không phải là nàng, nhưng hắn không hiểu, chính mình trước kia vì sao lại không yêu nàng?
Có trời biết hắn cỡ nào hy vọng nàng có thể nổi giận với hắn dù chỉ một chút thôi cũng được!
Nàng nằm nghiêng, cổ áo hơi mở rộng, phong cảnh bên dưới lớp áo một chút đập vào mắt hắn, nhìn đến đâu đâu cũng là những vết hôn ngân xanh tím còn lưu lại trong ngày đó khi hắn chiếm đoạt nàng, mặc dù sau đó vì cố kỵ vết thương cho nên hắn đã cố nhịn không chạm vào nàng, tuy vết thương đã tốt lên nhưng vẫn còn chưa khỏi hẳn.

Hai người cùng ngủ một giường, hắn ôm nàng ngủ, như thế nào lại không có dục vọng, nhưng chỉ có thể dùng cảm giác da thịt thân mật kề nhau để hóa giải dục vọng của chính mình.
Nếu có thể, hắn hy vọng cả đời này được cùng nàng vĩnh viễn lưu lại Thiên thần thôn.
Rãnh rỗi ngày ngày ngắm hoa nở, yên lặng nghe mưa rơi bên ngoài phòng.
Gặp lại đám người hoàng đế, hắn kỳ thật đối với bọn họ một chút ấn tượng cũng không có, liền ngay cả cảm giác cũng đã quên.

Không giống như đối với nàng.
Hắn mơ hồ đoán ra được chính mình trước kia đối đãi với nàng thực sự rất không tốt, cuối cùng tạo nên một bức tường ngăn cách giữa hai người, nhưng nếu có thể rời xa khỏi thế sự phiền nhiễu, hắn trái lại có thể đem nàng giữ lại bên cạnh mình.

Nhưng mà, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn phải cứu mẫu thân nàng cùng mẫu tộc của bà ấy.
Mà muốn cứu bọn họ thì nhất định trong tay phải nắm binh quyền!
Còn có tâm tật của nàng nữa……….
Chỉ có trở về hoàng cung hắn mới có thể lấy được dược liệu tốt nhất trị liệu cho nàng.
Ngoài tâm tật lại còn có vết thương do mũi tên độc gây ra, thời gian của nàng đã không còn nhiều nữa rồi.
Lòng hắn bỗng dưng tê rần, bắt đầu thống hận chính mình ngày đó không thể trực tiếp giết chết nam nhân Mị tộc kia, chỉ vì sau đó bị Hồ vương quản chế bằng điều kiện chữa độc cho nàng cho nên hắn không thể không thả tên chết tiệt đó ra được.

Hắn hơi nghiến răng, đem cả người nàng ôm chặt vào lòng, gắt gao ôm chặt lấy nàng.
Kiều Sở hé ra đôi mắt nhập nhèm nhìn hắn: “Kinh Hồng?”
Hắn phiền não cười khổ, vẫn là nhịn không được khiến nàng phải thức giấc rồi.
Nàng là bởi vì sợ hắn sẽ ôm nàng xuống xe cho nên cũng không thực sự an tâm ngủ sâu.

Hắn ôm nàng vốn là chuyện thiên kinh định nghĩa.

Vừa rồi cố ý đùa nàng đó là vì muốn để cho nàng ngủ, vì thân thể của nàng vẫn cần phải tĩnh dưỡng thật nhiều.

Lúc này lại_________
Kiều Sở nhận thấy Thượng Quan Kinh Hồng cứ trầm mặc nhìn chằm chằm cái cổ của nàng giống như đang suy nghĩ cái gì, mặt nàng liền nóng lên, thúc cho hắn một cùi chỏ, hắn cũng để mặc cho nàng làm càn, sau cùng mới kéo cả người nàng vào lòng, khẽ mắng: “Ngủ”
Thân thể Kiều Sở quả nhiên là còn chưa khỏi hẳn, cho nên vẫn còn rất mệt mỏi muốn ngủ, liền điều chỉnh tìm một cái tư thế thoải mái nhất trong lòng hắn, còn đang muốn tiếp tục đi vào mộng, đột nhiên lại nghe có thanh âm cấm quân ở một chỗ nào đó bên ngoài truyền báo: “Có tiên nhân đằng vân đưa theo thái tử phi sắp tới đây, hoàng thượng có lệnh lập tức truyền tin triệu thái tử đi đón người”
Kiều Sở cả kinh ngẩng đầu, quả nhiên bắt gặp Thượng Quan Kinh Hồng cũng đang hơi nhíu mày.

Vị tiên nhân kia có khi nào chính là Lữ Tống hay không? Là Lữ Tống sau khi trở về Thiên Thần thôn liền mang Kiều Mi trả lại đây?
*****
Xe ngựa dừng lại.
Trạm thứ nhất mà đại quân dừng lại chính là Duệ vương phủ!
Hoàng đế đối đãi với Duệ vương quả là khác biệt!
Thời điểm trước khi xuống xe, Kiều Sở trước tiên là lấy khăn che mặt cho mình, sau đó nhặt lấy thiết mặt nằm trên sàn cẩn thận thay Thượng Quan Kinh Hồng mang vào.
Trong lòng nàng có một ý tưởng vô cùng táo bạo: Chính là thời điểm để Duệ vương tháo xuống mặt nạ.
Nhưng muốn để cho Duệ vương có thể mang dung mạo giống y hệt thái tử mà đường đường chính chính tiến vào triều đình thì nàng còn cần phải bàn bạc qua với đám người Trữ vương nữa, cũng còn phải hỏi xem ý kiến của Thượng Quan Kinh Hồng thế nào.
Thượng Quan Kinh Hồng sau khi mất trí nhớ tuy vẫn là người thông minh cơ trí, nhưng nếu để hắn trực tiếp đi đối mặt với cục diện chính trị biến hóa khôn lường lúc này thì vẫn rất là mạo hiểm, may mắn trước khi hắn mất trí nhớ đã tạo được cho mình một cục diện có lợi.
Nhưng chỉ e cái lợi thế này đối với hắn khi đã mất trí nhớ rất có thể lại trở thành một mối nguy hiểm mới.
Tóm lại hắn vẫn cần thời gian để chuẩn bị.
Đối với chuyện hắn mất trí nhớ, từ lúc nàng và hắn từ trong hồ đi ra, vì an toàn cho nên nàng vẫn chưa nói qua với bất luận người nào.
Cũng may mắn là trước đó nàng đã kịp kể sơ qua tình hình những người trong hoàng thất cho hắn nghe, hắn sau đó lại chỉ đối với hoàng đế hành lễ qua, cho nên cũng chưa có gì bại lộ, mà hoàng đế cũng còn chưa có hỏi bọn họ về chuyện đã xảy ra sau khi rơi khỏi vách đá, cũng còn chưa có thiết yến ăn mừng để mà có cơ hội nhìn ra Thượng Quan Kinh Hồng có cái gì không ổn.
Nàng một bên suy nghĩ còn chưa xong, mà Thượng Quan Kinh Hồng đã không chút do dự ôm lấy nàng nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.
Nàng thầm kêu một tiếng không tốt, nàng từ đầu vẫn luôn cố gắng chống chọi lại cơn buồn ngủ rốt cuộc là vì cái gì chứ…….Bởi vì nàng thật sự không muốn một lần nữa phải gia nhập vào trận chiến hậu viện tranh sủng của hắn, trừ bỏ nữ nhân chi tranh, phía sau còn ảnh hưởng đến không biết bao nhiêu lợi ích sẽ bị đe dọa!
Việc bọn họ ngồi chung xe ngựa ít ra là còn có thể viện cớ vì nàng đang bị thương, nhưng hiện tại……..
Ra khỏi xe bên ngoài trời cũng đã tối.
Trước cửa Duệ vương phủ, sư tử đá, đèn lồng đỏ, còn có vô số xa mã dừng lại trước cửa, vô số người đều nhìn về phía bọn họ, ánh mắt sáng rực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play