Hai tháng trước, Hải Lam vẫn còn là bạn gái của Tần Ca.

Hiện tại, Tần Ca cũng Lâm Tư Vi là một cặp.
Tần Ca cùng Lâm Tư Vi đều xuất thân từ gia đình cán bộ cấp cao, Tần gia quyền thế rất lớn, mà Lâm gia quyền thế tựa hồ còn lớn hơn.

Hải Lam cho tới bây giờ vẫn không rõ bậc cha chú của hai người bọn họ có chức vụ khiến cho người ta sợ hãi rốt cuộc là chức vụ gì, nhưng Lâm gia cũng không phải lý do khiến cô và Tần Ca chia tay.

Tần Ca trẻ tuổi nhưng hắn đã là thiếu tướng, cô biết năng lực của hắn, biết hắn sẽ có tiền đồ như thế nào, cũng biết hắn sẽ không cần sự trợ giúp của Lâm gia.
Tần Ca là một người đàn ông điềm tĩnh đến đáng sợ.

Cô nhớ rõ ràng ngày bọn họ chia tay, cô ở trong nhà hắn nấu ăn, cặm cụi lăn những viên bột làm sợi mì, Tần Ca vừa trở về, trực tiếp ôm cô đặt lên bàn, còn nhẹ nhàng hôn cô thật lâu.

Cô cười khanh khách, đùa giỡn đem bột mì xoa nhẹ lên mặt hắn.
Lúc ăn cơm, hắn nói: Hải Lam, chúng ta chia tay đi.

Một phút trước, hắn còn hôn cô, một phút sau, hắn nói chia tay.
Cô ngây người ra một lúc, sau đó ảm đạm cười: “Anh nên nói với em sớm hơn một chút”
Tần Ca gác đôi đũa, nhìn cô.
Cô nói: “Làm cho anh một bữa cơm này rất cực khổ, anh không biết em là người phương Nam, chưa từng làm mì sợi, bát mì này em làm mất bốn giờ.”
Tần Ca nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, khóe môi nhếch lên, trả lời cô, vì những lời này của cô, hắn sẽ thưởng cho cô.
Sau đó hắn đưa ra một tờ chi phiếu bảy con số.
Cô hỏi hắn lý do?
Hắn nói: Lâm Tư Vi thích hợp với hắn hơn cô.
Cô nói, được.

Cô cùng Tần Ca quen nhau đã ba năm, trước cô, Tần Ca từng có không ít phụ nữ, cô nên cảm thấy may mắn vì được hắn ở bên suốt ba năm, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Cha mẹ cô ly dị, đều có con cái cùng cuộc sống riêng.

Cả hai gia đình, ngày thường không có ai muốn nói với cô câu gì.

Năm mười sáu tuổi ấy, cô xách theo hành lý lẻ loi cô độc rời đi.

Trừ bỏ việc liên lạc cha mẹ xin phí sinh hoạt, cô vẫn im lặng sống một mình, mãi cho đến ba năm trước, khi tiến sĩ đưa cô cùng những học trò khác đi khai quật hiện trường, bên cạnh ngôi mộ đôi đó, cô gặp hắn.
Lúc đó, hắn đi qua trước mặt cô, cô còn cho rằng hắn cũng là học trò của tiến sĩ, liền nhờ hắn hỗ trợ lấy dụng cụ, dọn dẹp đồ vật này nọ, một phen dày vò hắn chạy qua chạy lại.

Tất cả mọi người đều trố mắt kinh ngạc nhìn cô, lúc đó cô mới biết người đàn ông cao lớn trước mắt này là đến tìm Lâm Tư Vi.
Tần-Lâm hai nhà có giao tình sâu đậm, những hoạt động khoa học như thế này đều có thể mời Tần Ca đến tham gia, Tần Ca ngẫu nhiên sẽ đến.

Vài lần gặp mặt, cô vì sự mạo phạm lúc lần đầu gặp mặt nên thấy hắn thì tự động tránh xa, còn Tần Ca dường như cũng đã sớm quên một cô gái vẻ ngoài bình thường như cô, hai người cũng chẳng mấy khi giao tiếp, thẳng đến một đêm nọ, khi cô đụng phải một đám đàn ông say rượu ở gần trường học.
Đang lúc cô sợ hãi, Tần Ca lại đột nhiên xuất hiện, đánh đuổi đám người kia.

Hắn ra tay vô cùng tàn độc, thậm chí đánh gãy tay chân của tên cầm đầu.

“Trễ như thế cô còn đi đâu?”
Hắn hỏi cô, tròng mắt u tối, ngữ khí không vừa lòng tới cực điểm.

Hắn như vậy, so với việc hắn vừa rồi một mình đối mặt với đám đàn ông kia càng làm cho cô sợ hãi hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play