“Kiều Sở?”
Nếu nói là vừa rồi nghe được thanh âm của hắn như có chút cấp bách, thì hiện tại thanh âm của hắn quả thật cấp bách rõ ràng khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc, nếu thanh âm đó chính là thật, kia chứng thực chính là một loại hạnh phúc…
Người xung quanh vốn vẫn còn đang quỳ sát đất cho nên không có nhìn ra điểm nào khác thường.

Nàng thật không muốn bọn họ nghĩ là nàng mượn thương thế để đổi lấy sự sủng ái của hắn, nghĩ tới điều đó liền khiến thần thức của nàng thanh tỉnh hơn rất nhiều, vịn vào cánh tay hắn, đợi khi hoàng đế nói một tiếng “Bình thân” rồi mới cùng hắn đứng lên.

Hắn nói, ta lập tức đưa ngươi về doanh trướng.

Nàng khẽ lắc đầu, nói, ta không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương trên trán có hơi đau một chút, ta ngồi ở đây thêm lát nữa sau đó ngươi bảo Phương thúc đưa ta trở về là được, hoàng thượng vẫn còn ở đây, ngươi nên chờ tiệc xong rồi hẵng đi.

Đáng tiếc, nàng không phải là Trầm Thanh Linh, cho nên lời của nàng hắn căn bản không thèm để vào trong tai.

Hắn nói, ngươi không cần phải gắng sức, tựa vào trên người ta là tốt rồi, ta giúp ngươi đem hồ cửu cởi ra trả lại cho Cửu đệ, đi thôi.


Bầu không khí hiện tại thật có chút kỳ quái.

Sau khi Hạ vương tạ ân hoàng đế, hoàng đế liền lệnh cho đám người Hạ vương cùng Trữ vương dời bàn lên phía trước, vì vậy hiện giờ, ngồi ở bên phải bàn của nàng chính là thái tử, bên trái là đám người Hạ vương, phủ Duệ vương là nằm ở chính giữa.

Lúc này nàng đang dựa sát vào lồng ngực của Duệ vương, hắn đang thay nàng đơn giản xử lý vết thương trên trán.

Nàng hoài nghi rất có thể là lời nói mới rồi của Hạ vương đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỹ năng của hắn, bởi vì bàn tay hắn đang đặt ở trên trán nàng, rất nặng nề.

Vừa rồi, khi hắn đang chuẩn bị đem áo hồ cừu trả lại Hạ vương, nào biết Hạ vương sau khi tạ ơn hoàng đế xong liền thuận thế nói, đêm nay liền đem áo cừu tử tặng cho hai vị tẩu tẩu cùng Tần gia hai vị tiểu thư, coi như là đáp lễ cho phần lễ vật chuyển tặng mà hắn vừa nhận được.

Lời Hạ vương nói ra liền được hoàng đế gật đầu vui vẻ tán thành, chỉ có người nam nhân bên cạnh nàng là tựa hồ không có được cao hứng….

Hồ cừu vì vậy liền không thể trả lại nữa…
Lúc này hoàng đế đang cùng Hạ vương và Trữ vương cười nói vui vẻ, nàng ngồi một bên im lặng nhìn bọn họ, đột nhiên trán truyền tới một trận đau xót, nàng thấp giọng “tê” một tiếng, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, dứt khoát nói: “Gia, để Phương thúc đưa ta trở về đi.


Bỗng dưng lại nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Gia có biết hai cái nha đầu của ta đang ở nơi nào không?”
“Các nàng không phải vẫn ở trong trướng của ngươi sao?”
Thanh âm của hắn vẫn nhất quán là cái loại ngữ khí chết người, giọng nói có chút thô dát, thản nhiên mạc mạc…Còn bản thân nàng lúc này liền cũng có chút kinh ngạc, nhìn thấy hắn sau khi dùng khăn tay thay nàng lau vết thương trên trán, liền đem chiếc khăn vẫn còn dính máu tươi cẩn thận xếp lại thả vào trong ngực.

Hắn không phải là người rất ưa sạch sẽ sao?
Không chỉ có nàng, mà cả một bàn Duệ vương phủ đều có chút giật mình nhìn hắn.

Hắn là người nhạy bén cho nên liền cũng cảm nhận được ánh mắt của đám người kia, nhưng lại tựa hồ như không ý thức được mình vừa làm cái gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn có hành động cẩu thả như vậy…
Nàng nhận thấy trong mắt Bích Thủy lúc này đã chứa đựng hận ý, còn Lang Lâm Linh phản ứng còn mạnh mẽ hơn, nàng ta đang nhíu chặt mi tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy bầu trời đêm lúc này thật vốn cũng chẳng rộng lớn gì cho lắm, khiến cho nàng có chút khó thở, hắn đang nhìn chằm chằm nàng, tựa như đang chờ câu trả lời của nàng, ngữ khí của nàng không khỏi lạnh đi vài phần: “Không có.


Mâu quang của hắn liền trầm xuống, lập tức khóa lại trên người Bích Thủy: “Hai cái nha đầu của Kiều phi đâu?”
Bích Thủy rõ ràng là cả kinh, hoảng hốt giật mình một cái, ly rượu đang cầm trong tay nàng liền bị sánh một ít rượu ra ngoài, mặt nàng trắng bệch, khóe mắt theo bản năng liếc nhìn về phía Lang Lâm Linh.

Duệ vương là ai, hắn sao có thể không nhận ra cái liếc mắt đó…Mọi người vốn còn đang chờ Bích Thủy trả lời, mà đuôi mắt Duệ vương đã hơi hơi xẹt qua Lang phi, ánh mắt lại vẫn đang nhìn chằm chằm Bích Thủy, lạnh lùng cười nói: “Ta lặp lại một lần nữa, các nàng đang ở đâu?”
“Gia, ngươi đừng nóng nảy, hai cái nha đầu này là do Lâm Linh trước đó đã gọi ra ngoài, phân phó các nàng đi hầm bát canh cấp Kiều phi muội muội bồi bổ thân mình.


Người lên tiếng chính là Lang Lâm Linh, thanh âm có chút khàn khàn cùng run rẩy khó có thể nhận ra.

Đây cũng là lần đầu tiên…Kiều Sở nhìn thấy Lang Lâm Linh thần sắc mang theo một tia thương thảo bay nhanh nhìn nàng một cái, nàng ngẩn ra, lập tức liền hiểu…việc hai cái nha đầu của nàng biến mất tựa hồ cùng Lang Lâm Linh khó tránh khỏi có liên quan, mà hiện tại chính là nàng ấy đang cầu xin nàng giúp đỡ.

Nàng càng thêm khẳng định, lần này một khi đã rời đi rồi thì cho dù có chết nàng cũng không muốn quay về Duệ vương phủ một lần nào nữa……
Kiều Sở nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng không đem chuyện hai cái nha đầu rời đi đã một ngày một đêm nói ra, chỉ nói: “Lúc Kiều Sở tỉnh lại liền không thấy hai nha đầu kia đâu, còn tưởng là các nàng mải chơi ở nơi nào, nguyên lai là tỷ tỷ có ý tốt, cảm ơn tỷ tỷ…”

“Linh nhi, hai nha đầu kia tay chân không được nhanh nhẹn,” nàng còn chưa có nói xong mà Duệ vương đã lên tiếng cắt ngang lời nàng: “Cho nên lần sau, những việc như thế liền cứ để cho nha hoàn của nàng làm đi, đỡ phải khiến cho người ngoài nghĩ nàng là cố ý động tay vào, làm cho bên cạnh Kiều Sở đến một cái nha hoàn hầu hạ cũng không có, nghĩ nàng có ý đồ gì sẽ không tốt.


“Ta không hy vọng chuyện này còn có lần thứ hai, đã hiểu chưa?” Duệ vương nói xong, tiện tay cầm lấy một thanh củi nằm trên mặt đất, bàn tay to hơi dùng sức, “đùng” một tiếng, thanh củi kia đã bị phá thành hai nửa, bị hắn ném vào trong đống lửa đang cháy, lại thêm một tiếng “phốc”, ngọn lửa lập tức bùng lên cao, hơi nóng mãnh liệt phả vào trên mặt mỗi người trước mắt.

Có lẽ Lang Lâm Linh không biết, nhưng Bích Thủy tử nhỏ đã theo bên người Duệ vương cho nên biết rất rõ thủ đoạn của nam nhân này…Nàng trước đó vốn đã kinh hồn còn chưa kịp trấn định, hiện tại liền hoảng sợ tới nỗi trượt từ trên ghế té xuống đất, nụ cười trên mặt Lang Lâm Linh liền cũng héo đi vài phần, vẻ mặt hơi hơi trắng bệch.

Không giống với những chỗ khác, một bàn của Duệ vương lúc này nhất thời liền im lặng đến cực độ.

Kiều Sở thật cũng không ngờ Duệ vương sẽ nói ra những lời như vậy, mặc dù trong lòng nàng không có khiếp sợ, nhưng cũng không có chút khoái ý nào…Nàng còn đang muốn mở miệng một lần nữa nhắc tới chuyện quay về doanh trướng, trên người đột nhiên căng thẳng…Thượng Quan Kinh Hồng đã lập túm lấy nàng kéo nàng đứng dậy, sau đó dẫn nàng đến hướng hoàng đế cáo khiểm, chỉ nói thân thể nàng còn chưa khỏe hẳn, hắn hiện tại đem nàng trở về.

Vẻ mặt hoàng đế cực kỳ thân thiết, nói nàng phải cố gắng nghỉ ngơi, sau đó liền để cho hai người rời đi.

*****
Mới vừa đi ra khỏi khu đất đốt lửa trại, Duệ vương đột nhiên lại dừng bước…
Hắn vốn đang kéo tay nàng đi, cho nên nàng cũng không thể không dừng lại theo, người sau lưng cùng cảnh vật trong tầm mắt đã dần trở nên mơ hồ…….

.

Duệ vương lại nhìn nàng nói: “Cởi hồ cừu ra.


Nàng giật mình kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả Phương Minh cùng Cảnh Bình đi theo phía sau bọn họ cũng lấy làm kinh hãi.

Nếu là trước kia thì nàng còn có thể chống trả, nhưng hiện tại thì nàng cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể thuận theo hắn đem áo hồ cừu cởi ra, cầm trong tay, vẻn vẹn chỉ mặc duy nhất một bộ áo tử váy lam đứng trong gió, thản nhiên nhìn hắn.

Áo chính là hắn bắt nàng phải cởi ra, nhưng lúc này hắn ngược lại hơi hơi chấn động, lập tức không nói một lời cởi áo choàng trên người hắn xuống, khoác lên trên người nàng, nàng cúi đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy hai tay hắn đem vạt áo khép lại chỉnh tề, lại cẩn thẩn thay nàng đem đai lưng thắt lại.

“Đưa tới nơi này thôi, ngươi trở về bồi hoàng thường đi.


Nàng xem nhẹ chút rung động vừa rồi trong đáy lòng, cứng nhắc mà có lễ đáp lại hắn.

Nàng thật sự là không muốn nán lại quá lâu, cho nên nói xong một câu liền xoay người đi……Phía trước đâu đâu cũng đốt đèn đuốc sáng trưng, từng tốp cấm quân không ngừng đi lại xung quanh tuần thú, thỉnh thoảng có một vài cấm quân đi ngang qua bên cạnh nàng liền hướng nàng làm cái lễ.

Trên đời này tin tức ở đâu là truyền đi nhanh nhất?
Chính là hoàng cung không phải sao.

Mặc dù nơi này không phải Triêu Ca, nhưng vẫn là những con người đó.

Nào biết chính mình chỉ vừa mới đi được vài bước, còn chưa có kịp đi xa, mà cả thân mình đã bị một người nào đó từ phía sau mãnh liệt ôm lấy.

Cả người nàng chấn động, thân mình đã bị người xoay lại…Nguyên lai là hắn còn chưa đi.

Nàng nghi hoặc nhìn hắn, mà hắn thì vẫn cùng vừa rồi giống nhau trầm mặc không nói được một lời, trong đáy mắt hiện ra một tia âm vụ, nhưng tựa hồ sự tức giận sâu sắc đó cũng không phải là nhằm vào nàng…Hắn mị mâu nhìn chằm chằm vào cái trán của nàng một lúc lâu, thân thủ xoa xoa vết sưng tấy bên trên, thanh âm nặng nề ép đến cực thấp: “Kiều Sở, nhiều nhất ba năm, khi đó ngươi vĩnh viễn sẽ không cần giống như đêm nay…đối với ai lễ bái như vậy…Vĩnh viễn không cần!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play