Kiều sở bất đắc dĩ cười, đứa nhỏ này chẳng những nhận lầm người mà còn bị mắc chứng bệnh mù màu nữa.

Y phục của nàng ngày hôm nay không phải màu trắng, nam nhân đứng bên cạnh nàng mới là màu trắng.
Nhìn sơ qua có thể thấy đứa bé này là nhỏ tuổi nhất ở đây, huống chi đứa nhỏ này còn mặc cẩm bào mang đai ngọc, lại được hoàng đế ôm như vậy, đây hẳn là tiểu hoàng tử.
Có điều đám người Kiều Sở, Kiều Mi cùng Kiều Dung vừa mới từ Bắc địa tới cho nên không biết, nhưng những đám người ở đây ai cũng biết rõ tiểu hoàng tử này có lai lịch như thế nào.
Mấy năm trước, khi thái hậu hoăng, hoàng đế dẫn theo chúng phi tần cùng hoàng tử hoàng nữ đến cúng tế.

Tuy lúc đó bọn họ ai cũng khóc than, nhưng kỳ thật tình cảm của người trong hoàng thất xưa nay vốn rất mờ nhạt, vả lại thái hậu từ nhiều năm trước chỉ ở trong cung rất ít khi gặp người, mà hoàng cung luôn chú ý đến lễ tiết, khóc than như vậy có thể coi là do tưởng nhớ, còn gào khóc ngược lại sẽ là không đúng phép tắc.

Thế nhưng khi đó tiểu hoàng tử chỉ vừa hai tuổi lại nhìn chằm chằm hoàng đế đứng ở đầu hàng mà khóc mãi không ngừng, hoàng đế phiền lòng liền truyền cung nhân đến mang tiểu hoàng tử lui xuống.
Khi cung nhân vừa mang tiểu hoàng tử đi, thình lình mọi người nghe được một tiếng vang thật lớn, không ngờ là một cái xà nhà trên cao lại đột nhiên sụp xuống, rớt ngay đúng vị trí mà tiểu hoàng tử vừa mới đứng….

Lại nói, vào năm hắn ba tuổi, không rõ tại sao cả ngày hôm đó hắn cứ hướng về một căn phòng nào đó trong cung mà khóc rống lên, không ngờ đêm đó, trong cung lại xảy ra hỏa hoạn khiến hai mươi mấy cung nhân bị chết cháy.

Mà căn phòng mà tiểu hoàng tử khóc rống lên chính là nơi ở của đám cung nhân đó…
Hoàng đế vốn rất thích tiểu hoàng tử bộ dáng đáng yêu này, sau hai sự tình trên, hoàng đế lại đối với hắn càng sủng ái thêm rất nhiều.
Sau đó nghe nói, khi hoàng đế thỉnh trụ trì Hoàng Giác tự đến nhìn tiểu hoàng tử, vị trụ trì vừa nhìn thấy hắn liền kinh hãi quỳ rạp xuống đất mà lạy.

Hoàng đế biết có chuyện khác thường cho nên lập tức hỏi rõ ngọn nguồn, vị trụ trì liền nói, Vạn phật chi tổ Phi Thiên khi tọa hạ trên hoa sen hai bên sẽ có hai tiểu đồng tử, khi Phi Thiên hạ phàm lịch kiếp, hai đồng tử cũng nguyện thề theo Vạn phật chi tổ luân hồi lục đạo, nếm trải kiếp nạn đau khổ trên nhân thế…
Tuy lời của trụ trì không thể khảo cứu, nhưng tiểu hoàng tử xác thực hình như là có linh khiếu.
Nhưng là, về sau khi tiểu hoàng tử lớn dần, hắn cũng không tái tiên đoán điềm cát hung thêm một lần nào nữa, trái lại chỉ giống như những tiểu hài tử bình thường mà thôi….Cho đến hôm nay hắn gọi Kiều Sở là bạch hồ.
Nhưng hồ ly vốn không phải là thứ tốt lành, người đời thường kể rất nhiều câu chuyện không tốt về hồ ly tinh này nọ, mà tiểu hoàng tử này gọi Kiều Sở là bạch hồ, vì cái gì còn muốn nàng bế hắn?
Trong lòng mọi người kinh sợ, liền ngay cả hoàng đế cũng có chút ngạc nhiên, Kiều Sở chỉ cười tủm tỉm chỉ chỉ vào mỗ Bát: “Ca ca này mới là hồ ly, hắn…”
Mâu quang mỗ Bát chợt lóe, giống như cũng có chút kinh nghi, hắn suy nghĩ một lát rồi gạt ngón tay của nàng đi, vẻ mặt diện vô biểu tình nhìn nàng một cái.

Không ngờ tiểu hài tử kia lại trợn tròn hai mắt sáng lấp lánh, tiếp tục bám riết không tha nhoài người về phía nàng: “Bát ca không phải, tỷ tỷ mới là hồ ly, ôm ôm tiểu Cửu đi.”
Đứa nhỏ này, nó xem nàng là hồ ly liền thôi đi, cư nhiên còn dám để một con hồ ly ôm nó…Mặc dù đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, nhưng nếu nàng ôm nó, không phải là tự nhận mình là hồ ly sao? Mà không ôm cũng không được, nàng đành phải vươn tay ra, đuôi mắt xẹt qua mỗ Bát.
Duệ vương mỉm cười, bàn tay to rất nhanh đã vượt qua nàng, dỗ dỗ tiểu Cửu: “Tiểu Cửu ngoan, tiểu tỷ tỷ này làm sao có thể là bạch hồ đây? Nàng là phi tử của Bát ca, không thể cho ngươi.

Ngươi nếu thích hồ ly, lát nữa Bát ca sẽ bắt một con cho ngươi, được không?”
Tiểu hoàng tử nhìn Duệ vương, dường như hắn không dám trêu vào vị Bát ca này, hắn thấy Bát ca nhàn nhạt nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đang níu lấy vạt áo bạch hồ, lập tức “Oa” một tiếng nhào về phía hoàng đế: “Phụ hoàng, tiểu Cửu không cần hồ ly của Bát ca, tiểu Cửu chỉ cần tiểu tỷ tỷ này thôi, oa~”
Toàn trường sửng sốt, ánh mắt soàn soạt nhìn về phía Duệ vương.
Trên tay Duệ vương rơi vào khoảng không, nhưng hắn vẫn giữ đúng mực, vươn tay đem Kiều Sở nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.

Kiều Sở vốn nghĩ muốn lui về hàng đám người vương phi, nhưng bỗng dưng lại gặp phải tiểu quỷ này, cho nên hiện tại nàng cũng chỉ có thể thuận theo nép vào lòng mỗ Bát…
Dường như bị bộ dáng ngốc nghếch kia của tiểu hoàng tử chọc cười, cho nên hoàng đế nở nụ cười, nói: “Đợi tiểu Cửu lớn rồi trẫm cũng sẽ cho ngươi một phi tử thật xinh đẹp, Kiều tẩu tẩu đã là phi tử của Bát ca ngươi, ngươi không thể đoạt của hắn được, cái này không hợp quy củ.”
Cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, tiểu hoàng tử nói, phụ hoàng đem tỷ tỷ này cấp cho tiểu Cửu đi.

Lời hắn vừa nói ra, chỉ trừ bỏ cấm quân thị vệ không dám cười, còn lại toàn trường ai cũng cười to.

Hoàng đế nghe tiểu hoàng tử nói mà ngữ khí còn thật sự rất nghiêm túc, cho nên mâu quang lay động.

Trang phi cười nói: “Tiểu Cửu, con còn nhỏ, ban đêm còn muốn ngủ cùng mẫu phi, không như các ca ca của con đều có phủ đệ bên ngoài, nếu tiểu tỷ tỷ đi theo con, con định để tiểu tỷ tỷ của con nằm ngủ ở đâu đây?”
Kiều Sở “nha” một tiếng, thì ra tiểu Cửu chính là ấu tử của Trang phi.

Lúc trước khi nàng tiến cung hai ngày cũng từng ở trong viện của Trang phi, Trang phi quan tâm sợ nàng bị gò bó cho nên cũng không yêu cầu nàng đến ở trong cung điện của chính mình, ngược lại an bài cho nàng ở bên trong một sân viện, vì vậy nàng cũng chưa từng gặp qua vị tiểu hoàng tử này.
Tiểu Cửu….Hoàng đế có rất nhiều nhi tử, mà tiểu hoàng tử này nhỏ như thế, thật không biết là đứng ở hàng thứ mấy nữa.

Huống hồ trước hắn còn có Cửu hoàng tử Hạ vương, tiểu hoàng tử này cũng lấy một chữ “Cửu”, lại nguyên lai nó là bào đệ của Hạ vương.
Duệ vương hướng Trang phi gật gật đầu tạ ơn Trang phi giúp hắn giải vây, ai ngờ tiểu hoàng tử lại nhíu mày, xuất ra tuyệt chiêu, nói, vậy chi bằng phụ hoàng cấp tiểu tỷ tỷ cho Cửu ca đi, tiểu Cửu thường hay đến phủ Cửu ca chơi đùa mà….
Đem Kiều phi cấp cho Hạ vương!? Trong đám người không ít người cười ra tiếng, tuy nói lời trẻ con không nên cố kỵ, nhưng ý tứ trong câu nói này thật không phải chuyện có thể cười lung tung.
Duệ vương chính là nhẹ nhàng cười cười, vẻ mặt thái tử thì sa sầm, hắn bước ra khỏi hàng đứng ở bên cạnh Duệ vương, ánh mắt nghiêm khắc quét qua đám người, thanh âm bốn phía lập tức im bặt.

Duệ vương thả Kiều Sở ra, cúi người trước thái tử, nói, cảm ơn Nhị ca.
Thái tử cũng cười, đuôi mắt xẹt qua Kiều Sở.

Duệ vương giống như không nhìn thấy ánh mắt đó, ngược lại hắn đang nhìn về phía Hạ vương.
Nhìn thấy thái tử và Duệ vương huynh hữu đệ cung, hoàng đế tựa hồ rất vui mừng, gật gật đầu cười.
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ vương trở nên ửng đỏ, cũng hướng Duệ vương và Kiều Sở cúi người một cái.
Duệ vương cũng lập tức hoàn lễ, Kiều Sở cũng vội vàng làm theo, lại không chú ý Duệ vương khẽ liếc mắt nhìn tiểu hà bao treo bên thắt lưng của Hạ vương.
*****
Tiểu hoàng tử nháo loạn ầm ĩ đòi đến doanh trướng của Kiều Sở chơi, thân ca ca của hắn vì đề phòng hắn tái dọa người cho nên lập tức đưa hắn về doanh trướng của mình, đánh cho hắn thành đầu bánh bao, tạm thời không còn khóc nháo nữa.
Ban đêm không thể đi săn, vì thế hoàng đế để cho mọi người về doanh trướng nghỉ ngơi một đêm, Duệ vương ngủ lại trong doanh trướng của Lang phi, còn Kiều Sở thì ngủ một mình.

Chúng vương cùng mọi người thật không nghĩ tới buổi đi săn ngày hôm sau lại xảy ra đại sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play