“Giải dược này chế ra chậm một ngày, mạng của ngươi liền ít đi một ngày,”
“Vì sao còn muốn đem dược kia trả lại cho nàng?”
Trong lòng nàng còn đang rung động, thuận miệng nói xong, lời vừa ra khỏi miệng liền biết mình vừa hỏi một câu ngu xuẩn tới cỡ nào.

Không đem bình dược trả lại cho Kiều Mi, Kiều Mi lúc đó không thấy bình dược cho dù cũng chưa hẳn sẽ biết người lấy là Duệ vương, nhưng cũng sẽ tự mình cẩn thận hơn một chút.

Lúc ấy, nàng không chế ra loại độc dược khác bắt nàng phải ăn mới là lạ.
Nàng vội nói: “Câu vừa rồi coi như ta không có hỏi.”
Duệ vương nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, trở mình, căn bản hắn cũng không thèm trả lời câu hỏi ngu ngốc vừa rồi của nàng.
Nàng dở khóc dở cười, cũng chậm rãi trở mình sang một bên, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ, thậm chí có một loại cảm giác rất an bình.

Cho dù nàng biết, giữa bọn họ không có khả năng.

Từ bỏ, quả thật phải từ bỏ mới có thể nhận được? Buông tha, phải buông tha mới có thể một lần nữa tóm lấy?
Bình tĩnh lại bình tĩnh, nhưng nàng vẫn không ngủ được.

“Kiều Sở, ngươi rốt cuộc có ngủ hay không?”
Thanh âm sau lưng lại mất kiên nhẫn thêm vài phần.
Nàng thở dài, có chút ủy khuất: “Ngoại trừ hô hấp ra, thiếp thân cũng đâu có làm cái gì khác, động cũng không có động, nhưng có thể ngủ hay không cũng không phải do thiếp thân có thể khống chế, nếu không, gia giúp thiếp thân ngủ đi.”
“Vậy ngươi đừng hô hấp nữa!” Duệ vương thấp giọng mắng một câu, một lát sau lại lạnh lùng nói: “Nhân tiện nói đến kính ngữ, ta và ngươi về sau khi ở chung, ngươi ngày xưa gọi ta thế nào thì cứ tiếp tục gọi như vậy, cái từ thiếp thân kia liền miễn đi, đỡ phải ngươi kêu khó đọc, ta nghe khó chịu!”
Nàng ngẩn ra, lên tiếng, lại hơi hơi sửng sốt, nàng trước kia đều là mang cả tên lẫn họ của hắn mà gọi ra, cũng từng gọi qua hắn là Kinh Hồng.

Có điều, gọi Kinh Hồng có quá mức thân thiết, lại có chút nguy hiểm.
Nàng nghĩ nghĩ, xoay người lại, ướm thử một câu: “Thượng Quan Kinh Hồng.”
Không phản ứng.
Nàng đành phải nói: “Thượng Quan Kinh Hồng……..Gia, quan…….gia.”
“Nói,” Duệ vương thật mạnh xoay người lại, hung tợn nói: “Nói xong liền ngủ.”
Cái mũi của nàng thiếu chút nữa đụng phải mặt hắn, nàng cả kinh, vội lùi lại: “Ta là muốn nói, nếu ta và ngươi tạm thời không thể ngủ được, chi bằng tán gẫu một chút đi?”
“Cuối cùng vẫn cùng một vấn đề, nói!”
Nàng cười, dù sao có còn hơn không.
“Ngươi vừa rồi mới nói ‘không đến lúc cần thiết sẽ không giết ta’, cái ‘lúc cần thiết’ kia điểm mấu chốt là gì, ta hỏi như vậy để sau còn biết đường kiêng kị.”
“Nga,” hắn cúi đầu người, trào phúng nói: “Đừng nói như thể ngươi rất ủy khuất như vậy để thỏa hiệp, ngươi không giống loại người như thế”
“Người có khi không có sự lựa chọn nào khác.” Nàng nghĩ nghĩ một lát mới trả lời, ngữ khí thận trọng.
Duệ vương lại là thấp giọng cười, từ chối cho ý kiến.
“Tối hôm qua nếu Thanh Linh tiểu thư kiên trì muốn ngươi giết ta, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Nàng trực tiếp hỏi hắn.

Nàng biết Thanh Linh cô nương đối với hắn rất quan trọng, nàng muốn biết hắn nghĩ như thế nào, nàng muốn biết “tiểu Kiều Sở” cùng hắn có tình nghĩa như thế nào, nàng cùng hắn lăn lộn một đêm trong địa lao, có thể hay không không bằng một câu của Thanh Linh? Nếu không, về sau Thanh Linh lại lần nữa muốn cái mạng của nàng, nàng hẳn là gặp phiền toái lớn rồi.
“Nếu ta nói, ta sẽ giết ngươi, ngươi sẽ phản bội ta sao?” Hắn hỏi lại.
“Sẽ không.” Nàng không cần nghĩ ngợi liền lập tức trả lời hắn.
Duệ vương tựa hồ ngẩn ra, nàng chờ hắn thật lâu nhưng vẫn không nghe thấy hắn trả lời, lúc nàng cho rằng hắn sẽ không trả lời lại đột nhiên nghe hắn thản nhiên nói: “Đáp án đối với một giả thiết vĩnh viễn không bao giờ có ý nghĩa!”
Một câu trả lời thật cao minh! Nàng dường như vĩnh viễn cũng không thể đoán ra được trong lòng hắn chân chính đang nghĩ cái gì.

Kỳ thực, trước khi hỏi hắn vấn đề này, nàng thật là muốn hỏi hắn, vì sao đêm nay lại tới đây.
Cả hai sau đó đều không nói chuyện, cả phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh.
Nàng đang muốn tập trung tinh thần đi vào giấc ngủ, ánh mắt vừa nâng, lại nhìn thấy tay hắn đang nhẹ nhàng gác bên trên mặt nạ, trong lòng nàng khẽ động, nghĩ nghĩ một chút rốt cuộc vẫn nhịn không được nói một câu: “Về sau, ngươi nếu qua đêm bên cạnh ta liền tháo mặt nạ xuống đi.

Tối hôm qua ngươi nói sau khi ngươi nhìn thấy chính mình trong gương liền phát bệnh, nhưng buổi tối sẽ không cần sợ, đội mặt nạ như vậy rất khó chịu.”
Hắn vốn đang nhắm mắt suy nghĩ, lúc này lại mạnh mẽ mở mắt ra, lạnh lùng đánh gảy nàng: “Không quan hệ tới ngươi.”
Kiều Sở “Ân” một tiếng, nhắm mắt lại.

Trước mắt đen kịt, không gian yên tĩnh lại lần nữa trùm xuống.
Có thể là vì nghe được thanh âm hơi thở trầm ổn của nam nhân, cũng có thể là vì những nguyên nhân khác, khiến cho nàng có một loại cảm giác hỗn loạn trong lòng.

Nàng chậm rãi buồn ngủ, rồi lại đột nhiên nghe được một giọng nói khác ở trong phòng vang lên: “Gia.”
Nàng giật mình, hoảng hốt tỉnh lại.
Chăn bị kéo, kể cả bàn tay đặt trước ngực cũng bị tay hắn dùng lực đè xuống, nàng hiểu là do hắn sợ nàng phát ra tiếng động quấy rầy người tới bẩm báo.
“Thiết thúc, không việc gì, nói đi.” Hắn nhẹ giọng nói.
Nàng trợn to mắt nhìn lại, quả nhiên thấy bên trong phòng xuất hiện thêm một bóng đen cao lớn.
Nàng lại cười khổ, đêm hôm khuya khoắc như thế này bỗng dưng lại có người ra chạy vào bẩm báo, đúng là rất dọa người…….Ách, cố quen là tốt rồi.
Nàng đột nhiên hiểu được hắn vì sao hôm nay ngủ lại trong phòng nàng.

Hắn trước đó hẳn là biết lão Thiết sẽ nửa đêm đến bẩm báo cái gì, mà cái này lại không tiện để cho Lang tiểu thư biết.

“Gia, Thanh Linh tiểu thư chờ người ở chỗ cũ.”
Nàng ngẩn người, ấm áp trên tay liền rời đi, hắn đã xoay người ngồi dậy, vung tay lên: “Ta sẽ lập tức qua đó, ngươi gọi Cảnh Bình đến đây.”
Lão Thiết cung kính đáp lời, sau đó nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh kia đã lóe lên rồi biến mất, lão Thiết đã không còn ở đó nữa.
Hắn không nói một lời bước xuống giường mang giày vào, nàng cũng bò dậy, tới gần tiểu tháp cầm lấy ngoại bào đi trở về bên cạnh hắn.
Hắn đứng lên, nàng vuốt vuốt nếp nhăn trên áo hắn, hắn thản hiên nhìn chằm chằm động tác của nàng, nàng ngẩn ra, vội dừng lại, giúp hắn mặc áo vào.
“Những lời của phụ hoàng trong bữa tối, ngươi vẫn còn nhớ rõ chứ?” Hắn đột nhiên hỏi nàng.
“Ý gia chính là……….”
“Hắn hôm nay lại đây không phải là có dẫn theo hai tên nội thị sao?” Trong bóng đêm, ánh mắt hắn như lóe sáng: “Hắn nói muốn cấp cho phủ của ta thêm hai gã hộ vệ võ công cao cường, để cho ta tùy ý điều khiến.

Vốn ở Duệ vương phủ nhiều người nhiều miệng, có chút tin tức nào cũng có thể truyền đi, ví dụ như đêm đại hôn đó Duệ vương đều cùng với Nguyên phi và sườn phi viên phòng chẳng hạn.”
“Nhưng đối với phụ hoàng mà nói, chừng đó vẫn còn chưa đủ.

Hai gã nội thị này không cần phải nói, Tào Chiêu Nam trước nay dạy dỗ người rất cẩn thận, nhưng nói gì mà tùy ý ta điều khiển? Thực chất chính là muốn giám thị hành động của ta!”
Nàng ngẫm một lát, bỗng cười nói: “Chúc mừng gia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play