Kiều Mi cũng cười nói: “Nếu hoàng thượng cho phép, Kiều Mi cũng muốn cùng Lang muội muội qua đó, hiến cái xấu.”
Hoàng đế cười to, nói với thái tử: “Xem ra thái tử phi cũng là người thông minh, sáng dạ.”
Thái tử khẽ cười, đáp: “Phụ hoàng thật có phúc, nhi thần cho tới nay cũng chưa từng được thử qua tay nghề của Mi nhi.”
Kiều Mi cười, dắt theo Kiều Dung và Lang Lâm Linh cùng nhau lui xuống.
Lúc này Phương Kính lên tiếng: “Thái tử phi cùng Duệ vương phi đều là người thông minh khéo léo, đây đúng là phúc của hoàng thượng, điện hạ và Bát gia.”
Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu nhìn Phương Kính: “A Kính chớ ghen tị, ngươi năm nay chắc cũng rất nhanh liền lập gia thất thôi.”
“Tần gia gia nữ cũng đã trưởng thành rồi.” Một bên, Mạc Tồn Phong thấp giọng cười nói.
Hoàng đế cười, hạ giọng mắng: “Ngươi lão nô này thì biết cái gì?”
Tào Chiêu Nam cũng cười cười, tiếp lời: “Tần gia tiểu thư rất tốt, nhưng để làm chủ cho Phương Kính chuyện này còn cần phải chờ chủ ý của hoàng thượng cùng điện hạ nữa.”
Nghe ra được lời nói của Tào Chiêu Nam như hữu ý vô ý bẻ lại lời hắn, trong lòng Mạc Tồn Phong trầm xuống.

Trừ bỏ ngày đại hôn của Duệ vương ra, hoàng thượng sau đó liền miễn thượng triều một ngày, đến hôm nay là ngày thứ ba tân hôn, Hiền vương lại tuyên bố nghỉ bệnh, đã không thượng triều hai ngày rồi.

Hắn lén lút hỏi thăm hoàng hậu, mà hoàng hậu lại lạnh lùng không nói một câu nào.
Xem ra là phe cánh của thái tử đã bắt đầu vùng lên, lại nghe lúc này hoàng đế nói: “Kinh Hạo, A Kính từ nhỏ đã đi theo ngươi, ngươi nói thử xem.”
Thái tử nhẹ giọng, đáp: “Phụ hoàng, nhi thần còn muốn lưu lại A Kính thêm vài năm nữa.”
Duệ vương mâu quang khẽ động, cười nói: “Nếu phụ hoàng cùng Nhị ca đã có chủ ý khác giúp Phương chủ bộ, đương nhiên chúng ta không cần nói thêm cái gì nữa, nếu không, thần đệ thật sự nghĩ lời Mạc công công nói cũng rất có lý, Phương Kính cùng Tần nhị tiểu thư đúng là lãng tử nữ mạo, quả thật rất xứng đôi.”
“Còn nữa, Phương Kính sau khi lập gia thất rồi, cũng không phải là không thể tiếp tục làm trợ thủ đắc lực cho Nhị ca.”
Mạc Tồn Phong thầm nghĩ, Bát gia cùng Lang tiểu thư đã thành thân, liền cũng trở thành trợ thủ đắc lực của Hiền vương, mà lúc này Duệ vương lại đang nói giúp chính mình, cho nên trong lòng hắn vui vẻ, hơi hơi hướng Duệ vương gật gật đầu tán thành.
Phương Kính lại cười nói: “Cõ lẽ là Bát gia vừa có đại hỉ, cho nên cũng muốn Phương Kính chung vui, Phương Kính tạ ơn ý tốt của Bát gia, chính là, điện hạ tri ngộ tri ân, cho nên Phương Kính vẫn muốn thuận theo ý của điện hạ.”
Khóe môi thái tử dương lên, đuôi mắt như có chút vô ý xẹt qua Duệ vương.

Tuy đề nghị bị Phương Kính bác bỏ, nhưng Duệ vương cũng không để ý nhiều, lại cười: “Thật vẫn là do ân huệ của Nhị ca quá lớn.”
Hoàng đế cười trách mắng: “Lão Bát, ngươi không cần khen Nhị ca của ngươi, chính hắn lấy được vợ giỏi, cho nên mới trì hoãn nhân duyên của A Kính.”
Mạc Tồn Phong càng thêm ngờ vực, ý tứ của hoàng đế rất rõ ràng, rõ ràng là muốn chỉ hôn cho A Kính, nhưng dường như người được chọn lại không phải Tần nhị tiểu thư như trong lời đồn mà là một người khác.

Nhưng hắn lại không nói rõ người đó là ai, ngược lại hình như có ý muốn để cho thái tử tác chủ, mà thái tử lại như muốn trốn tránh.

Đây là vì cái gì?
Thái tử nghe hoàng đế trách mắng, cũng không nói nhiều câu gì, hoàng đế hừ lạnh một tiếng, Phương Kính cười nói: “Hoàng thượng chớ giận, lát nữa khi dùng bữa Phương Kính sẽ bồi lão gia tử người mấy chén rượu để thỉnh tội.”
Sắc mặt hoàng đế lúc này mới hơi dịu đi một chút, Tào Chiêu Nam cơ trí liền lập tức nói xen vào, đem đề tài trở về vấn đề buổi đi săn sắp tới.
Lại nói tới buổi đi săn lần này không hề giống như năm vừa rồi, buổi săn năm rồi là diễn ra tại bãi săn của hoàng thất ở vùng ngoại thành Triêu Ca.

Hoàng đế rất thích đi săn, mấy năm nay đã cho người đi khắp Triêu Ca lẫn những địa phương xa xôi tìm kiếm những nơi có nhiều cầm thú chim muông, muốn tạo ra một khu vực săn bắn mới, mà đến cuối mùa thu năm nay cũng đã hoàn thành rồi.

Cho nên lần xuất hành này, đích đến sẽ là khu vực săn bắn mới.
Chuyện hoàng đế xuất hành không phải là chuyện nhỏ.

Huống hồ, chuyến đi này còn có các hậu phi, chúng vương, vương phi, và cả các quan trọng thần triều đình, lại là lặn lội đường xa, cho nên kế hoạch cho chuyến đi lần này hết thảy đều phải chuẩn bị thật chu đáo kỹ lưỡng.

Vốn mỗi năm đều là hoàng đế ban hạ thánh chỉ lệnh cho thái tử, Hiền vương, Hạ vương cùng Trữ vương luân phiên bố trí kế hoạch, năm nay đến phiên Hiền vương phải tiến hành, nhưng Hiền vương không biết vì cớ gì lại đột nhiên cáo bệnh không thượng triều.

Chỉ trong một thời gian ngắn, triều đình và dân chúng trên dưới đều nghị luận đủ điều, Hiền vương vì sao lại đột nhiên cáo bệnh? Hắn thật sự là bị bệnh sao? Lại đúng vào dịp săn bắn lần này?
Hiền vương có thể hay không sẽ xuất hiện trở lại đúng lúc để thực hiện bổn phận của hắn, hay là hoàng đế đã chọn ra vị hoàng tử khác thay thế cho hắn.

Trong cung ngoài cung, người người đều suy đoán hoàng đế rốt cuộc sẽ an bài người nào.

Người được chọn để thay thế lần này có quan hệ như thế nào đến hoàng đế.

Ai là người tâm phúc trước mặt hoàng đế, vừa nhìn liền biết ngay.
Hoàng đế nghe Tào Chiêu Nam nhắc tới người được an bài lần này, thản nhiên cười nói: “Ngươi tên nô tài kia thật nhiều chuyện, hôm nay trẫm cùng các con trẫm dùng chung một bữa tối, cũng không muốn nhắc đến chút việc vụn vặn đáng ghét này.”
Thái tử nhấp một ngụm trà, cũng cười mắng: “Tào tổng quản hắn cũng không hẳn là người như thế, hắn thật ra là người luôn rất trung thành và tận tâm, nhưng cũng là người rất hay để ý.

Chính là, hắn xưa nay đã quen với việc bảo hộ cùng điều binh khiển tướng, phụ hoàng cũng vì thế mà bớt đi phiền não.

Đại ca hiện giờ thân thể không được khỏe, nhi thần cũng muốn vì phụ hoàng mà phân ưu.”
Tào Chiêu Nam cười nhẹ: “Nô tài nên đánh.”
Hoàng đế gật đầu khen ngợi, mâu quang khẽ động, cười nói: “Không chỉ ngươi mà tất cả những đứa con của trẫm đều vì trẫm mà phân ưu cả.”
Từ nãy giờ, Duệ vương đối với một chuyện ai nên là người chủ trì giám quân hộ tống vẫn không nói một lời nào, cũng không như thái tử ung dung thản nhiên xung phong làm người giám hộ thay thế, lúc này, hắn mỉm cười, chỉ nói: “Cũng tới lúc dùng bữa tối rồi, phụ hoàng, Nhị ca, chúng ta cũng đã nhiều năm không cùng nhau dùng bữa như thế này, thái tử phi cùng Linh nhi cũng đã trổ tài nấu nướng rồi, cho nên Kinh Hồng cũng xin phép lui xuống vì phụ thân cùng ca ca mà truyền thức ăn lên bồi hai người.”
“Được!” Hoàng đế thở dài, thần sắc cũng có vài phần cảm khái, không nói thêm cái gì nữa, chỉ khoát khoát tay.
Duệ vương gọi Phương Minh đứng hầu ở một bên lại, giao đãi hắn vài câu, để hắn ở lại hầu hoàng đế cùng thái tử, sau đó mới dẫn theo Cảnh Bình bước nhanh ra ngoài.
Thái tử là người lanh lợi, cho nên hắn chỉ hơi nhắc tới chuyện điều quân giám hộ một chút, sau đó cũng không đề cập tới thêm một lần nào nữa, chỉ cùng Phương Minh kể chút chuyện cười cho hoàng đế nghe.

Hoàng đế nghe chuyện vui, chậm rãi cười, đột nhiên lại như nhớ tới cái gì, hơi trầm ngâm một lát liền gọi Phương Minh tới gần, phân phó: “Ngươi đi xem thử Kiều phi như thế nào, nếu thân mình đã tốt lên một chút, liền gọi nàng tới đây cùng nhau dùng bữa đi, dù sao mẫu thân của nàng cùng Thường phi năm xưa cũng có giao tình rất tốt………”
Phương Minh ứng lời, vội lui xuống.
Phương Kính khẽ giật mình, cười nói: “Hoàng thượng, đã gọi là gia yến, chi bằng cũng để cho Phương Kính học theo Bát gia, làm một cái tiểu đồng hầu ngài dùng bữa cho người cao hứng, thật xem ai sẽ là người bưng lên thức ăn hợp khẩu vị của người nhất.”
Hoàng đế ngẩn ra, lập tức vui vẻ tán thành.

Thái tử lúc này giống như nổi hứng thú, cũng nói: “Phụ hoàng, tiểu đồng hầu thức ăn này chi bằng cũng để nhi thần làm cùng đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play