🧞‍♂️Chương 234🧞‍♀️


🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (8)🌺🌺


Edit by Thuần An


♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >


Thời điểm trở lại tẩm điện, hơi thở trên người hắn đều thu liễm lại. Vô Dược không cảm giác được những áp bách đó.


Nàng ngẩng đầu chớp chớp mắt, trong con ngươi tràn đầy nghi hoặc.


Phục Hy xoa xoa tóc nàng, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Đói bụng không? Ta đi lấy cho nàng ăn."


Sau đó không đợi nàng trả lời, hắn liền xoay người tính toán rời đi.


Thời điểm hắn xoay người, nàng kéo lấy ống tay áo của hắn: "Phục... Phục Hy..."


Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, không biết là bởi vì không mở miệng, hay là vì sao, cảm giác có chút trống rỗng, cũng đặc biệt khàn khàn khó nghe.


Nhưng mà Phục Hy vẫn nghe được rất rõ ràng, bước chân dừng lại, thập phần kinh hỉ xoay người. Bắt lấy tay nàng kích động nói: "Oa Oa, nàng vừa nói gì, lại... Lặp lại lần nữa."


Vô Dược tựa hồ giống như bị hắn dọa tới, thân thể run lên một chút, con ngươi nhược nhược liếc nhìn hắn một cái.


Kỳ thật không phải kỹ thuật diễn của nàng tốt, mà là nàng còn có 50% tình cảm của Nữ Oa. Cho nên nàng chỉ là đem cảm giác đó phóng đại mà thôi.


Thời điểm Phục Hy thấy biểu tình và động tác của nàng, biết bản thân dọa đến nàng. Vội vàng trấn an nói: "Không sao Oa Oa không sợ, ta không muốn dọa nàng."


Nghe được âm thanh ôn nhu của hắn, Vô Dược chậm rãi bình tĩnh xuống. Nhưng vẫn nhút nhát sợ sệt nhìn hắn.


Phục Hy lại dỗ nàng vài tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài, tựa hồ là vì giúp nàng đi lấy đồ ăn.


Nhưng mà ra khỏi tẩm điện, thời điểm ở chỗ ngoặt, một quyền nện lên cây cột bên cạnh.


Cây cột được làm từ huyền thạch* vạn năm, đến cả lửa thiêu mấy ngày cũng không nóng chảy được nó, nhưng một quyền này của hắn khiến cột đá chậm rãi vỡ ra, cuối cùng nát đầy đất.


*Huyền thạch: Còn được gọi là hổ phách đen.


Sắc mặt Phục Hy giờ này khắc này, là cực kỳ âm u. Hắn cảm giác được rõ mình thật sự sắp không nhịn nổi rồi. Hắn không thể chịu đựng được ánh mắt xa lạ lại khiếp đảm của nàng nhìn hắn, hắn không thể chịu đựng được khi không tìm thấy một chút dấu vết của cặp mắt tràn đầy tình yêu trước kia. Đáng chết, hắn đều muốn điên rồi.


Phục Hy hít sâu mấy hơi, khiến bản thân bình tĩnh một chút, sau đó mới khôi phục bộ dạng bình thường. Khi rời đi liền phất tay áo một chút, khiến cột đá khôi phục bình thường.


Phục Hy không biết sau khi bản thân rời đi, một cái đầu lặng lẽ chui ra.


Vô Dược vỗ vỗ ngực của mình, an ủi bản thân: Đây không phải thật sự, đây không phải thật sự. Nam thần sao có thể bạo lực như vậy, đây chỉ là biểu hiện giả dối, biểu hiện giả dối...


Giả cái quỷ! Mẹ nó vì sao nam thần một lời không hợp liền hắc hóa, nàng xem ra phải tránh khỏi điểm mấu chốt của hắn, nhưng nàng không muốn lại bị nhốt trong phòng tối...


Chính là Vô Dược không phát hiện, nơi hiện tại nàng đang ở, ngoại trừ có một người là Phong Dao, so với bị giam lỏng không có gì khác nhau. Hơn nữa ở trong Thần điện của hắn xem như là đều bị hắn theo dõi 24 giờ.


Vô Dược lại trộm quay về tẩm điện, nàng tiêu tích phân mua máy che chắn, cho nên không sợ bị hắn phát hiện.


Cuối cùng vì mua che chắn khí và định vị, tích phân của nàng đều bị quét sạch.


Chưa qua bao lâu, Phục Hy liền trở lại. Trên tay đều cầm đồ nàng thích ăn.


Hắn cầm chiếc đũa đút từng chút từng chút một cho nàng, cúi đầu nhìn môi nàng lúc đóng lúc mở, cầm lòng không đậu hôn lên.


Vô Dược ngước mắt mê mang nhìn hắn, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, rối rắm nhìn đồ ăn trên bàn, cuối cùng vẫn đem một nửa đẩy cho hắn.


Phục Hy nhìn đã hiểu ý tứ của nàng sau đó hơi hơi mỉm cười, xoa xoa đầu nàng sau đó mở miệng nói: "Không phải, ta không đói bụng, đây đều là cho Oa Oa ăn. Bất quá Oa Oa nguyện ý cùng ta chia sẻ ta rất vui vẻ."


Vô Dược ngẩng đầu vẫn là bộ dạng nghi hoặc như cũ, tựa hồ hỏi lại hắn vì sao lại không ăn.


12/02/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play