👸🏻Chương 216🤴🏻


🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (19)🌺🌺


Edit by Thuần An


♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️ >


Vô Dược nhìn biểu tính của hắn còn đang rối rắm. Lại tiếp tục nói: "Mấy ngày cùng chàng thành thân, ta vẫn luôn đều đang do dự, phải đối mặt với chàng như thế nào. Còn chưa suy nghĩ xong lại vì việc biên quan phải rời đi.


Hai năm hành quân kia, ta thường nghĩ đến khoảng thời gian ta không có nhà này, mỗi ngày của chàng trôi qua như thế nào? Có thể nào từng oán trách ta?


Mặc kệ xuất phát từ áy náy hay là gì khác, cuối cùng người chiếm trọn đầu óc của ta, chỉ có một mình chàng.


Không thể phủ nhận chính là, ta thích chàng."


Tĩnh Dạ đang yên lặng khinh bỉ chủ nhân của mình. Nghiêm trang nói hươu nói vượn, hơn nữa tựa hồ còn chân thật như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có nàng đi.


Mạch Cẩn Thư vẻ mặt khiếp sợ nghe nàng nói xong, liền ở thời điểm Vô Dược cho rằng hắn tin. Biểu tình của hắn đột nhiên liền thay đổi, trên mặt tràn đầy bộ dạng đừng để bị lừa gạt: "Ta sẽ không tin, nàng muốn rời khỏi ta, ta sẽ không buông nàng ra nữa."


"..." Hắn đây là càng ngày càng khó dỗ sao? Hiện tại là mặc kệ như thế nào nàng đều dỗ không được? Vô Dược thở dài, nhàn nhạt nói: "Tùy chàng tin hay không."


Nhìn đến cái dạng này của nàng, Mạch Cẩn Thư khẽ cắn môi dưới, hốc mắt phiếm hồng thập phần ủy khuất nhìn nàng, căm giận mở miệng: "Ta liền biết nàng là đang lừa ta."


Ngay sau đó hắn liền cắn lên môi nàng, mùi máu tươi tản ra, hắn thật lâu cũng không muốn buông ra. Tay nắm lấy eo nàng, nước mắt trong suốt rơi trên cổ nàng, cuối cùng mới buông nàng ra: "Thê quân ta yêu nàng như vậy vì sao nàng lại không thích ta đây? Ta rất khổ sở a..."


Tay Vô Dược lau nước mắt của hắn, cực kỳ đau lòng. Bình phục tâm tình của mình xong rồi mở miệng: "Mạch Cẩn Thư, Phong Hoa Nguyệt ta từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ từng thoả hiệp bất cứ chuyện gì, nếu ta đối với chàng không có phần tâm tư kia, căn bản không cần thiết dỗ chàng, chàng biết không?"


Mạch Cẩn Thư ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi ướt dầm dề mang theo nghi hoặc, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ta thật sự có thể lại tin tưởng nàng sao?"


Vô Dược vòng lên cổ hắn, hôn một cái lên môi đỏ của hắn, nói: "Chúng ta là phu thê về sau phải ở chung cả đời, nếu đến cả chuyện này cũng không qua được, về sau chàng còn muốn chúng ta sẽ như thế nào?


Ta cam đoan với nàng, Phong Hoa Nguyệt ta cả đời này chỉ biết chỉ có một người nam nhân là chàng, chỉ yêu một mình chàng.


Chàng nếu không rời không bỏ, ta liền sinh tử gắn bó."


"Thê quân..." Mạch Cẩn Thư đem chính mình chôn ở trong lòng ngực nàng. Hắn nhận thua, hắn bị lời nói của nàng đả động, chẳng sợ là nàng lừa hắn, vậy hắn cũng nguyện ý thử một lần.


Chờ hắn bình tĩnh trở lại xong, Vô Dược mới bắt đầu giải thích nói: "Mật thám của Đan Vân lẫn vào Thành đô, mấy ngày nay ta chính là đang vội việc này. Hết thảy đều an bài thỏa đáng, liền chờ con cá mắc câu."


"Thật sự?" Mạch Cẩn Thư nghi hoặc hỏi.


Vô Dược xoa xoa hắn đầu trả lời: "Đương nhiên, Hoàng tỷ của chàng cũng biết."


Mạch Cẩn Thư không có nhìn ra bất cứ dấu hiệu gì là nàng đang nói dối, mặt tựa hồ có chút hổ thẹn: "Thê... Thê quân, thiếp thân không phải cố ý phá hư việc của thê quân... Thiếp thân..."


Vô Dược lắc lắc: "Không ngại, muốn con cá không hề phòng bị cắn câu còn kém rất nhiều. Nhất thời không vội. Quan trọng là khúc mắc của chàng khi nào mới có thể cởi bỏ."


Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn nằm bò trên người nàng, nhược nhược mở miệng: "Chỉ cần thê quân là tâm duyệt Thư Nhi, khúc mắc của Thư Nhi liền sẽ không phát tác nữa."


Vô Dược âm thanh thực nhẹ, nhưng cũng thập phần nghiêm túc: "Cuộc đời này ta chỉ yêu một mình chàng, không, không chỉ cuộc đời này, đời đời kiếp kiếp, tâm ta chỉ duyệt một mình chàng." Tình Vô Dược ta chỉ cần một mình chàng, ngoài trừ chàng ai cũng không được.


07/02/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play