Edit: Thuần An


Phốc, quan hệ trước là cái quỷ gì? Chẳng lẽ không phải nên mắng một trận rồi kêu cô nhanh chóng về nhà sao. Quả nhiên đây mới là ba ruột, Vô Dược lại nghĩ tới ba ruột của mình, có khi cô mang theo một tiểu hài tử trở về, hắn cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi nói: Nga? Đây là con của con? Đúng là xấu giống như con.


Vô Dược đỏ mặt trả lời: "Ba ba đừng nghĩ quá nhiều, sẽ không có cháu ngoại sớm như vậy đâu, con còn chưa tốt nghiệp."


Ba Đồng: "Không sao, con không phải rất nhanh liền tốt nghiệp sao? Khụ khụ... thật ra nếu con muốn có thể lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau cũng có thể, ba ba hiểu."


Vô Dược bị tư tưởng tiên tiến của ba Đồng doạ sợ, thời đại này ba ba không phải nên quản nghiêm con cái sao? Chẳng lẽ những cái cô được học đều sai. "Ba ba, đừng nói bậy, con... con sẽ sớm về nhà, con cúp máy trước, chào ba."


Vô Dược mới vừa cúp điện thoại, Giang Hi liền xuất hiện. Vô Dược đi lên trên xe, sau đó trực tiếp nói với Giang Hi: "Đến nhà em đi, ba vừa gọi điện đến."


Giang Hi suy nghĩ một chút, Đồng Nguyệt quả thật đã rời nhà một vài ngày, cũng hẳn nên trở về. Anh cũng không biết vì sao, chỉ là anh cảm thấy nên để Đồng Nguyệt lưu lại bên người: "Được, anh đưa em trở về."


Giang Hi đưa Vô Dược đến cửa nhà, lịch sự giúp cô mở cửa xe: "Anh không vào nữa, buổi tối đến đón em. Sau đó nói với ba một chút việc chúng ta ở cùng nhau."


Vô Dược gật gật đầu: "Được."


Sau đó ôm Giang Hi một chút, hôn anh một cái lên môi liền nhanh chóng chạy vào nhà mình.


Giang Hi sửng sốt một chút, vuốt vuốt môi của mình rồi cười ngây ngô, không khác gì những thanh niên mới lần đầu yêu đương.


Vô Dược tươi cười tiến vào nhà của mình (Được rồi! Là nhà của Đồng Nguyệt). Ba Đồng đang ngồi trên sô pha đọc báo, ngẩng đầu lên nhìn Vô Dược bước vào.


Vô Dược lễ phép kêu một tiếng: "Ba ba, con đã trở về."


Ba Đồng cười nhạt trêu chọc: "Nha... Đồng tiểu thư sao lại trở về rồi? Cuộc sống gia đình không hạnh phúc sao?"


Vô Dược dậm dậm chân: "Ba ba."


Ba Đồng cười nhạt: "Được rồi, không trêu con nữa, con thật sự động tâm với Giang Hi sao?"


Trong lòng Vô Dược: Nam thần đẹp trai như vậy sao có thể không động tâm?


Vô Dược cúi đầu giả bộ thẹn thùng, phát ra âm thanh rất nhỏ: "Ân."


Tĩnh Dạ yên lặng nghĩ: Kí chủ diễn tốt như vậy không đi làm diễn viên thật sự lãng phí.


Tĩnh Dạ đã quên khi làm nhiệm vụ, vì bảo đảm hệ thống có ý nghĩ khác ngoài nhiệm vụ nên tư tưởng của hai người liên thông với nhau.


Vô Dược: Âm, tôi lúc trước từng nghĩ sẽ làm diễn viên, huống hồ đặc điểm nữ phụ như vậy không phải là càng phù hợp sao? Tôi đang dùng nó nghiêm túc làm nhiệm vụ đấy.


Tĩnh Dạ: Cô nói cái gì thì chính là cái đấy.


Ba Đồng: "Hôn sự của hai con là lão gia tử định ra, lúc trước ba không đồng ý chỉ sợ sau này con có người mình thích sẽ không hay. Nếu con cũng thích hắn thì cũng là một chuyện tốt, được rồi hôm nay con tập luyện hẳn cũng mệt mỏi đi! Buổi tối còn cùng hắn đi tiệc sinh nhật nữa hả?"


"Ân." Vô Dược gật gật đầu.


Ba Đồng lại mở miệng: "IC nổi tiếng nhất về khoản lễ phục, ba giúp con đặt vài bộ dựa theo kích cỡ của con, đến lúc đó con đến chọn một chút, nếu thấy không thích hợp thì bảo họ sửa lại."


Vô Dược: "Vâng, cảm ơn ba ba."


IC cũng là một nhãn hiệu trứ danh nhưng khác DLG ở chỗ IC chỉ làm lễ phục. Cho nên lễ phục của IC được rất nhiều người mơ ước. Đừng hỏi vì sao ba Đồng có thể dễ dàng gọi đến như vậy. Bởi vì Đồng gia là nơi các trang phục tụ hợp lại, IC và DLG đều nằm dưới trướng Đồng gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play