Edit: Thuần An


Vô Dược sửng sốt một chút, thì ra tiểu sư đệ chỉ là tới hỏi chuyện: "Đệ nói."


Khuôn mặt thanh tú tuấn dật của Nhiễm Nguyệt nhiễm một mạt đỏ ửng, tựa hồ có chút ngượng ngùng mở miệng: "Sư... Sư tỷ, sư tỷ có từng nghĩ tới về sau sẽ tìm đạo lữ?"


Phốc! 'Khụ khụ!' Vô Dược sợ ngây người, đây là cái quỷ gì? Hiện tại hài tử đều đáng sợ như vậy sao? "Vì sao hỏi như vậy?"


"Đệ..." Mặt thiếu niên tựa hồ càng đỏ!


Vì thế Vô Dược thành công não bổ, chẳng lẽ là bởi vì tiểu sư đệ có người ái mộ, không biết có thể tìm kiếm đạo lữ nên mới hỏi như vậy: "Tu chân tu tâm, tu sĩ tìm đạo lữ không ít, đừng nghĩ nhiều quá, thời điểm muốn tìm liền tìm là được!"


Tiểu thiếu niên sửng sốt một chút, chưa nói cái gì, chỉ là hỏi lại: "Sư tỷ có người trong lòng?"


Vô Dược khó hiểu tiểu thiếu niên vì sao đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Có."


Ở thời điểm Vô Dược không chú ý, mặt tiểu thiếu niên nháy mắt trắng bệch, hắn lẩm bẩm: "Đúng không... Vậy hắn là người như thế nào!"


Vô Dược nghĩ nghĩ, nhớ tới mấy cái thế giới của hắn, bất giác lộ ra một nụ cười ôn nhu sủng nịch: "Hắn... Ngô, hắn là một người rất lợi hại, với ta mà nói mọi thứ trên thế gian này đều không bằng một mình hắn."


Hoa Thiển Ca thực đẹp, cười rộ lên càng đẹp, chính là nụ cười như vậy với Nhiễm Nguyệt mà nói lại như một vật gì đó hung hăng đâm vào lòng hắn, máu tươi đầm đìa.


——


Cũng không biết có phải một câu xuống núi kia khích lệ hai người, chỉ mới qua ba năm một người liền tiến vào Trúc Cơ, một người cũng sắp đến Trúc Cơ.


Vô Dược hiểu ra bọn họ vì sao nhanh như vậy, một người thiên phú dị bẩm, một người có hào quang vai chính.


Hai người thiếu niên mười ba mười bốn tuổi trải qua ba năm làm lễ rửa tội càng thêm xuất chúng, thiếu nữ nhuyễn manh đáng yêu năm đó hiện giờ trổ mã hào phóng, cử chỉ ưu nhã, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt trần minh diễm động lòng người. Vô Dược cảm giác vô lực than, cô hình như lại đem cốt truyện lệch đi! Nói tiểu tiên nữ thích hồ nháo đâu? Nữ thần ưu nhã này là ai!!!???


"Sư tỷ." Nhiễm Nguyệt không biết từ khi nào đã tới bên cạnh cô, tiểu thiếu niên thanh tú năm đó, tựa hồ càng ngày càng tuấn mỹ, ngũ quan thâm thuý phẳng phất như mỗi một chỗ đều được điêu khắc tỉ mỉ lên, vẻ non nớt năm đó đã không còn thay vào là thành thục cao quý, thân thể hơn một mét bảy, ba năm liền cao đến một mét tám mấy. Có thể nói càng nhìn gần càng hoàn mỹ. Dung mạo và cơ thể khác biệt này, khiến Vô Dược không khỏi líu lưỡi.


Nhưng giây tiếp theo động tác của hắn lại không hoàn mỹ như vậy. Thân hình thiếu niên cao lớn che trước mặt Vô Dược, một tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, âm thanh ôn nhã trầm thấp vang lên bên tai cô: "Đệ rất nhớ tỷ."


Vô Dược kinh ngạc một chút, một tay đem hắn đẩy ra, tựa hồ có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đệ... Đệ làm gì!"


Nhiễm Nguyệt chớp chớp mắt, khóe môi hơi hơi gợi lên, bộ dạng tựa hồ có chút giống du côn vô lại: "Chỉ là ôm một chút thôi, đệ nghĩ sư tỷ là người đại lượng như vậy, hẳn là sẽ không để ý đi?"


"Đệ..." Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, cô xác thật phản ứng có chút quá, rốt cuộc người kia là tiểu sư đệ của mình. Chỉ là cô theo bản năng mà không muốn tiếp xúc thân mật với nam nhân khác ngoài anh. "Nam nữ khác biệt, lần sau chớ có làm như vậy. Đi thôi."


Nguyên Thanh Noãn ngoan ngoãn đuổi kịp, khuôn mặt thanh lãnh tựa hồ cũng không cảm thấy quá hứng thú, nhưng đáy mắt vui vẻ bán đứng nàng.


Vô Dược cũng không chọc phá, rốt cuộc vẫn là hài tử mười mấy tuổi, nào có thể che giấu cảm xúc?


Nhiễm Nguyệt đi theo sau cùng, mặt như cũ treo vẻ tươi cười. Nhưng đôi tay rũ xuống bất giác siết chặt thành quyền.


Nơi hắn vừa mới động vào có vài vệt máu tươi để lại.


03/12/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play