Edit: Thuần An


Vô Dược thu hồi tâm trạng, đạm mạc nhìn hắn một cái: "Vị đồng môn này, ngươi không biết đường về núi này ngoại trừ đệ tử của Thanh Quy trưởng lão bên ngoài về, những đệ tử khác tuyệt đối không thể đi vào sao?"


Khi nam tử thấy Vô Dược sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, môi mỏng khẽ mở nhàn nhạt phun ra: "Xin lỗi!"


Thiếu niên trước mắt tuy rằng tính tình lạnh nhạt, nhưng vô tình làm Vô Dược nhớ tới Giang Hi ở thế giới thứ nhất, cho nên cũng không sinh ra phản cảm, sau đó vẫy vẫy tay trả lời: "Không sao, lần sau chớ có tái phạm là được."


Thanh Quy trưởng lão nói đúng hơn là Hoa Quy Ức, Hoa Quy Ức là Hợp Thể Trung kỳ Đại năng so với trưởng môn Hoá Thần Đại viên mãn còn lợi hại hơn. Đương nhiên là khác với các trưởng lão khác.


Đường về núi này, hiện tại nói ngoại trừ Hoa Quy Ức thì cũng chỉ có Vô Dược có thể tuỳ tiện đi vào. Dù là chưởng môn cũng không thể tuỳ ý đi vào.


Rồi sau đó Hoa Quy Ức cũng không thường xuyên đến núi này nữa, cho nên Hoa Thiển Ca mới lớn mật như vậy, liền trực tiếp sử dụng suối nước nóng ở đây.


Thiếu niên trước mặt Vô Dược chỉ hơi hơi gật đầu một cái sau đó phun ra: "Đa tạ." Nói xong hai chữ liền rời đi.


Có việc đột nhiên như vậy, Vô Dược cũng không tính toán tiếp tục dùng suối nước nóng kia tắm gội. Dù sao Hoa Thiển Ca là tu sĩ Nguyên Anh Đại viên mãn thuần tịnh Thuỷ linh căn, dùng một tí nước là xong việc.


Vô Dược mới vừa trở về, nơi cô vừa dừng chân có một người thân ảnh bạch y chợt loé qua.


Tuyển chọn đệ tử tiến hành gần ba tháng, rốt cuộc cũng tới bước cuối cùng.


Vô Dược ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hoa Quy Ức, chúng trưởng lão nghe nói Hoa Quy Ức muốn tuyển đệ tử, đương nhiên là sẽ để hắn tuyển trước.


Hoa Quy Ức cũng không khách khí, quay đầu hỏi Vô Dược: "Tiểu Thiển có vừa ý ai khồng?"


Vô Dược nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt ngừng trên người một nam tử khuôn mặt bình thường. Sau đó mở miệng: "Chọn hắn đi! Thuần túy Hoả linh căn, thiên phú rất cao."


Hoa Quy Ức nhìn thoáng qua thiếu niên, không có bất luận biểu tình bất mãn gì, nhàn nhạt mở miệng: "Vậy hắn đi!"


Không thể không nói hào quang nữ chủ cường đại, thân là nam phụ Hoa Quy Ức, khẳng định phải bị hấp dẫn.


Hơn một trăm năm không thu nhận đồ đệ, Thanh Quy trưởng lão lúc này đây một lúc thu nhận hai người.


...


Lúc này Vô Dược đã đến, giống như ngoài việc cơ bản là thêm một đệ tử bên người như vậy không làm thay đổi cốt truyện. Nữ chủ vẫn trở thành đệ tử của Hoa Quy Ức, mà Hoa Quy Ức tại cùng ngày thu nhận đệ tử liền bế quan.


Một nam một nữ đi theo sau Vô Dược, một người trước sau chưa nói một câu, một người vẫn luôn ríu rít sảo cái không ngừng.


...


Nguyên Thanh Noãn: "Sư tỷ, sư tỷ, người lớn lên thật là đẹp mắt. Sư tỷ bao nhiêu tuổi rồi?"


Vô Dược nhàn nhạt ứng câu: "129."


"A?" Nguyên Thanh Noãn bộ dáng giống như không thể tin, hai mắt mở to.


Bất quá Nguyên Thanh Noãn lúc này cũng chỉ là một tiểu nữ hài mười mấy tuổi, hẳn vẫn là đơn thuần đáng yêu.


Nữ chủ như vậy khiến Vô Dược không thể sinh nổi vẻ chán ghét, tựa hồ Hoa Thiển Ca cũng cũng không có chán ghét nữ chủ.


Vô Dược chậm rãi giải thích: "Người tu đạo tuổi thọ vốn dĩ dài như vậy, về sau muội sẽ hiểu."


Vô Dược trước mang Nguyên Thanh Noãn tới tẩm điện của cô ấy, sau lại mang nam đệ tử kia đến tẩm điện của hắn.


Ở trên đường, có lẽ vì chỉ có hai người bọn họ, nam đệ tử kia mới ngỏ lời: "Vì sao tuyển đệ?"


Vô Dược nhàn nhạt phun ra: "Thuận mắt."


Thấy cô biểu tình đạm mạc, nam nhân bất giác nhíu mi xuống: "Người chán ghét đệ!"


Vô Dược quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó trả lời: "Không có."


Nam nhân mím môi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.


Sau khi đưa hắn đến tẩm điện, Vô Dược dường như mới nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Tên?"


02/12/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play