Edit: Thuần An


Vô Dược nhìn, so với ngày thường anh yêu nghiệt thêm vài phần, sau đó hỏi: "Anh vì sao lại biến thành như vậy?"


"A..." Bạch Cẩn Mộ vẻ mặt xấu hổ: "Anh cũng không biết."


Vô Dược:...


Cuối cùng Vô Dược bất đắc dĩ nói: "Không sao cả, đi thôi, trực tiếp nói là được rồi, dù sao sớm hay muộn cũng phải nói."


Bạch Cẩn Mộ nhìn cô chớp chớp mắt, khóe môi lộ ra nụ cười sung sướng.


--


Nhạc Nhất Niệm vẫn luôn cho rằng Vô Dược còn ở trong phòng, thời điểm nhìn thấy Vô Dược từ ngoài cửa trở về bất giác mà lộ ra biểu tình kinh ngạc.


Sau đó thời điểm nhìn đến Bạch Cẩn Mộ, sắc mặt có chút khẽ biến: "Tịch Tịch... Cháu sao lại có thể..."


Vô Dược vẻ mặt mộng bức hỏi: "Cháu làm sao vậy?"


Nhạc Nhất Niệm tựa hồ có chút khó có thể mở miệng nói: "Cho dù... Cho dù là mạt thế cháu cũng... Sao có thể mỗi ngày đổi một người..."


Phốc ~ Vô Dược bị ông nói làm dở khóc dở cười: "Ông ngoại! Ông nói cái gì vậy! Anh ấy chính là người hôm qua cháu đưa về, cháu rể của ông."


"A?" Nhạc Nhất Niệm mới chậm rãi đánh giá Bạch Cẩn Mộ. Chiều cao không giống, tóc không giống, bộ dáng cũng hình như không quá giống nhau, sao có thể là cùng một người?


Bạch Cẩn Mộ rốt cuộc cũng nói chuyện: "Xin chào ông ngoại, cháu là Bạch Cẩn Mộ."


Nhạc Nhất Niệm lại nhìn nhìn anh. Bạch Cẩn Mộ cũng không tính toán giấu giếm, con mắt huyết sắc liền trực tiếp lộ ra: "Thật ra... Bởi vì cháu là tang thi... Cho nên..."


Bạch Cẩn Mộ thật ra rất khinh thường nhân loại, nhưng người trước mắt này là người thân của Tịch Tịch, cho nên bất giác anh liền khẩn trương.


Nhạc Nhất Niệm mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn Bạch Cẩn Mộ: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi nói cái gì!"


Vô Dược tốt bụng hỗ trợ nói lại: "Anh ấy nói anh ấy là tang thi. Ông không nghe nhầm, cháu rể của ông không phải nhân loại."


"Từ từ, từ từ... Chờ ông nghĩ một chút!" Cháu ngoại bị bắt cóc, người bắt cóc còn không phải nhân loại, cũng may tâm ông cũng lớn. Bằng không...


Cuối cùng Nhạc Nhất Niệm thở dài, sau đó nói: "Thôi thôi, ông già rồi, tuỳ hai đứa đi!"


Vô Dược cười cười: "Cảm ơn ông ngoại."


Cơm chiều qua đi, Vô Dược nói với Nhạc Nhất Niệm việc muốn đi căn cứ ánh sáng mặt trời.


Nhạc Nhất Niệm cũng không ngăn cản, tùy ý để bọn họ đi.


--


Vô Dược đi căn cứ đương nhiên cũng sẽ mang lên Bạch Cẩn Mộ, chỉ cần không ai thấy huyết đồng của anh liền không cần sợ bị người phát hiện.


Ngẫm lại sắp nhìn thấy nữ chủ, trong lòng Vô Dược liền cảm thấy hưng phấn dị thường. Đương nhiên so với cô thì Phong Tịch hưng phấn hơn nhiều. Dù sao người có thù oán với nữ chủ chính là Phong Tịch.


Kỳ thật, chỉ cần nữ chủ không có tan vỡ, Vô Dược cũng không cần thiết thật sự đem đối phương hại quá thảm.


Căn cứ ánh sáng mặt trời ở trung tâm thành phố, là nơi phồn hoa nhất L thị, cũng là nơi trung tâm nhất.


Bởi vì Nhạc Nhất Niệm đã nói qua, cho nên Vô Dược thuận lợi vào bên trong.


Hai nam nhân tương đối cường tráng đi về phía bọn họ, một người trong đó mở miệng: "Phong tiên sinh?"


Bởi vì thân ở mạt thế, đương nhiên thân phận nam giới so thân phận nữ giới an toàn hơn. Hơn nữa có thể giảm bớt không ít phiền toái. Vô Dược đương nhiên không cần sửa.


Vô Dược gật gật đầu: "Ân, tôi là Phong Tịch."


Nam nhân kia khẽ cười một chút: "Xin hãy đi theo bọn tôi."


"Được." Vô Dược mang Bạch Cẩn Mộ cùng đi theo bọn họ.


L thị vẫn dùng điện bình thường, bọn họ trực tiếp ngồi thang máy đến tầng cao nhất.


Nhóm trên tầng cao của căn cứ ánh sáng mặt trời vừa vặn làm xong còn chưa đi về. Cho nên thời điểm Vô Dược đến nhận được vô số ánh mắt của bọn họ.


26/11/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play