Edit: Thuần An


Anh không có trả lời cô, tay sờ qua mặt cô, ánh sáng màu đỏ nhu hoà đem cô bao lấy, tiếp theo nháy mắt cô liền không cảm thấy đau đớn gì nữa, giống như những vết thương trên người cô đã được chữa khỏi.


"Tịch Tịch..." Anh nhẹ nhàng kêu một tiếng, âm thanh khàn khàn dễ nghe phảng phất để lộ ra vô hạn quyến luyến.


Vô Dược ngẩng đầu tựa hồ mới nhận thấy được anh bất đồng: "Mộ Mộ anh đây là..."


Con mắt anh sâu thẳm, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, khoé miệng hơi hơi giơ lên, mị hoặc mở miệng: "Tịch Tịch thích không?"


Nhìn huyết đồng đỏ thắm của anh, Vô Dược giống như bị anh mê hoặc, gật gật đầu trả lời: "Thích."


Nhìn đến biểu hiện của cô, ý cười anh càng sâu, ôn nhu hôn hôn khoé môi cô: "Tịch Tịch... Tịch Tịch của anh!"


--


Khi con mắt vô hồn của Vô Dược rốt cuộc cũng có sắc thái, sắc trời bên ngoài đã ảm đạm xuống.


Cô lấy lại tinh thần đối mặt với huyết mắt của anh, có thể nói Vô Dược bị doạ sợ: "Mộ Mộ..."


Lời muốn nói còn chưa nói ra, cảm xúc lạnh băng dưới chân khiến cô dời sự chú ý. Khi nhìn đến xích sắt trên mắt cá chân, cả người Vô Dược đều không tốt, cô lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị trói.


Ngón tay thon dài của anh chế trụ cằm cô, buộc cô nhìn anh lần nữa. Âm thanh anh ôn nhu mang thao vài tia tức giận: "Tịch Tịch... Sao em lại vì một chút việc nhỏ mà đã di rời sự chú ý rồi? Vì sao không nhìn anh? Anh khó coi sao? Tịch Tịch có biết không, nhiều lúc anh rất muốn lấy đôi mắt của em ra? Như vậy em sẽ vĩnh viễn không nhìn người khác được. Chỉ là... Anh rất luyến tiếc, cho nên anh chọn không làm. Chỉ cần Tịch Tịch không chạy trốn, vĩnh viễn ở bên cạnh anh, anh sẽ không lấy đi đôi mắt của Tịch Tịch."


Vô Dược không thể tin được nhìn anh, tựa hồ không thể tin được nhìn thiếu niên trước mắt, nam nhân giống như có gì đó không thích hợp: "Anh... Anh không phải Mộ Mộ của tôi."


Vô Dược vừa mới nói xong, không khí xung quanh nháy mắt lạnh xuống. Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Cẩn Mộ âm trầm xuống, đem cô gắt gao ôm vào trong lòng ngực: "Tịch Tịch ngoan, về sau không được nói như vậy. Ân?"


Vô Dược nỗ lực tiêu hóa tình huống hiện tại, Mộ Mộ của cô hiện tại đã hắc hoá? Hay là nói anh vốn dĩ đã như vậy? Hoặc là thật ra cô trước nay đều chưa hiểu được thế giới của anh?


Vô Dược như hiện tại mới phát hiện sai lầm của mình, cô cùng anh không giống nhau, cô mang theo ký ức đi vào thế giới nhiệm vụ, chỉ là anh lại không có ký ức.


Ở thế giới này, anh chỉ biết mình là Bạch Cẩn Mộ, ngàn năm trước là tang thi hoàng. Cô không thể nhìn anh bằng ánh mắt trước kia.


Cô là nhận được cảm tình và tư tưởng của ký túc thể*, anh lại là tư tưởng và cảm tình của ký túc thể. Cô ngay từ đầu đã nghĩ sai rồi.


*Ký túc thể: Cơ thể được linh hồn người khác nhập vào.


Cô cũng không biết anh nghĩ như thế nào, có vừa lòng với sự sắp xếp của cô hay không, có phải giống như trước thuận theo cô vô điều kiện hay không.


Anh vẫn luôn không nói cho cô biết anh là tang thi, có phải vì sợ hãi không, có phải bởi vì cô không cho anh cảm giác an toàn hay không?


Lúc trước thời điểm cô một mình đối mặt với Lưu Xuyên, có phải anh rất lo lắng hay không? Lúc mình bị thương có phải anh tự trách bản thân hay không?


Tay cô chủ động ôm lên eo anh: "Thực xin lỗi... Mộ Mộ thực xin lỗi... Là em không đúng, chưa từng suy xét qua cảm nhận của anh. Không nên cho rằng cái gì cũng theo lẽ thường. Em cho rằng... Anh không để ý..."


Sao có thể không để ý đến? Sao có thể...


Bạch Cẩn Mộ vẫn luôn ôm cô, không nói một lời. Hồi lâu qua đi, anh mới mở miệng: "Không có quan hệ, Tịch Tịch không cần xin lỗi, chỉ cần Tịch Tịch vẫn luôn lưu lại bên cạnh anh là được."


26/11/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play