Edit: Thuần An


Giang Hi nhăn mi lại, không vui mở miệng: "Vị này là Tô tiểu thư đúng không? Chúng tôi vừa mới bước vào, hơn nữa Nguyệt Nguyệt cái gì cũng chưa làm? Cô muốn tìm người thay cô bồi thường cũng nên tìm một cái lí do hợp lí chút đi."


Không ít người nghe thấy âm thanh, liền thay nhau tiến lại. Không thể không nói giá trị nhan sắc quả thật rất quan trọng, không ít nữ nhân thấy bộ dáng của Giang Hi, liền đối với lời nói của anh tin tưởng không chút nghi ngờ. Dần dần xung quanh đều chỉ trích về phía Tô Tích.


Vô Dược cong môi: "Hay là Tô Tích tiểu thư xem thử camera thế nào? Nếu là tôi làm thì tôi có thể xin lỗi."


Nghe được Vô Dược nói Tô Tích theo bản năng cho rằng không phải Vô Dược làm, chỉ là ngoài miệng vẫn không chịu buông tha: "Vì sao tôi phải cùng cô xem camera, ai biết cô có tránh đi hay không? Dù sao tôi cũng là người chiếm đoạt nam nhân cô yêu. Ai biết cô sẽ làm ra chuyện gì?"


Nghe câu nói này, mặt Giang Hi có chút trầm xuống. Anh biết Đồng Nguyệt thích Tần Hàn. Chỉ là anh đặc biệt chán ghét người khác nhắc tới chuyện này.


"Phụt!" Vô Dược nở nụ cười, mọi người khó hiểu mà nhìn cô. "Tô tiểu thư, đây chính là nơi công cộng mời cô nói chuyện chú ý chút, cái gì mà tôi muốn cùng cô tranh giành nam nhân? Nói đến bằng cấp, tài hoa, gia thế, vẻ đẹp cô cảm thấy mình có điểm nào có thể hơn tôi? Hả? Cô cảm thấy nếu tôi thật lòng cùng cô tranh giành, cô có thể thắng sao?"


Mặt Tô Tích nháy mắt đỏ lên, Đồng Nguyệt nói không sai. Bất kì là điểm nào cô đều không thể đem ra so sánh.


Vô Dược lại mở miệng: "Tôi thừa nhận trước đó tôi có thích Tần Hàn, nhưng trừ bỏ việc biểu thị ra tình yêu của mình, tôi cũng không làm cái gì quá mức đi? Tô tiểu thư lời nói cũng không thể nói bậy nha! Đến lúc đó tôi không hy vọng trên người cô nhiều thêm một tội phỉ báng đâu."


Âm thanh người xung quanh nghị luận càng lớn hơn, nhưng tất cả đều là chỉ trích Tô Tích không đúng.


Lúc này, có một cô gái trẻ xinh đẹp mở miệng: "Tôi biết cô ấy! Cô ấy là học sinh đàn dương cầm học viện âm nhạc Will, là học tỷ trong trường của tôi, cô ấy chính là một người người kiêu ngạo trong học viện âm nhạc Will, tài nữ nổi danh Đồng Nguyệt. Người yêu thích Đồng Nguyệt học tỷ rất nhiều, tôi mới không tin cô ấy sẽ cùng với người kia tranh giành nam nhân."


Đồng Nguyệt thiên tài như vậy, cũng tham gia không ít lần thi đấu và biểu diễn, cho nên ở C thị vẫn có chút nổi tiếng.


Nghe được tên Đồng Nguyệt này, âm thanh chỉ trích Tô Tích càng lớn hơn: "Nữ nhân này thật không biết xấu hổ, Đồng Nguyệt là người nào? Còn cần cùng cô ta tranh giành sao?"


"Đúng đúng đúng! Quả thực quá không biết xấu hổ! Thế nhưng thật oan uổng cho Đồng Nguyệt."


"Đúng thế đúng thế, xem cô ta một thân keo kiệt thế kia, chắc là bồi thường không nổi mới nói oan cho Đồng tiểu thư."


"Chậc chậc! Không mua nổi còn tới dạo?"


Lúc này âm thanh Tĩnh Dạ vang lên bên tai Vô Dược: Kí chủ, cô thật lợi hại! Vậy mà có thể nghĩ ra biện pháp làm nữ chủ mất mặt, xem cô ta tái mặt khi bị người khác nói ra nói vào, tâm tình quả thật quá tốt.


Vô Dược: Ách... Tôi có thể nói, tôi cũng không nghĩ sẽ có người nhận ra Đồng Nguyệt, tôi chỉ đơn thuần muốn cho cô ta xấu hổ, bồi tiền mà thôi. Đây là ngoài ý muốn.


Tĩnh Dạ:...


Nó còn có thể nói cái gì? Vận khí của kí chủ quả thực quá tốt.


Tô Tích nghe mọi người chỉ trích hốc mắt nháy mắt liền đỏ, vốn định chạy vội rời đi, nhưng bị nhân viên cửa hàng ngăn cản.


Nhân viên hướng dẫn mua hàng lễ phép như cũ mà mở miệng, nhưng trong mắt nhiều thêm một ý khinh thường: "Tiểu thư, ngại quá, cô hiện tại không thể đi."


Vô Dược nghiêng đầu nói với Giang Hi: "Em không nghĩ sẽ nhìn thấy cô ta, có chút bực mình chúng ta đổi chỗ khác được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play