Edit: Thuần An
Mai full TG2...


Mùa xuân tháng ba, ánh mặt trời vừa lên. Trăm hoa đua nở, chim chóc đua tiếng.


Đúng lúc Nam Cung Vãn muốn thảo luận dự phòng cho việc hồng thuỷ mùa hạ sắp tới, cho nên Vô Dược nhiều ngày không ra khỏi Mộ Vân điện cũng ra ngoài của cung.


Sự việc trước đó Vô Dược tức giận đã mặc kệ, bởi vì nàng tham gia nên qua một tháng Tề Thi không còn nổi nữa.


Ngân Ngọc cẩn thận đỡ Vô Dược: "Nương nương, người cần phải cẩn thận một chút."


Vô Dược bất đắc dĩ cười: "Được rồi, ngươi cũng đừng lo lắng, bổn cung chẳng qua chỉ là tới cầu phúc một chút, không có việc gì."


Ngân Ngọc mặt nháy mắt liền nghiêm túc: "Lời nói cũng không thể nói như vậy, hiện giờ người đã có tiểu điện hạ rồi."


Vô Dược mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình một chút. Cảm nhận được một tiểu sinh mệnh đang tồn tại trong mình, tuy rằng chỉ mới có hai tháng nhưng nàng cảm thấy thật thân thiết.


Nhớ tới hai ngày trước Nam Cung Vãn phát hiện nàng mang thai, Vô Dược ý cười càng sâu. Thời điểm hắn phản ứng giống y hệt Giang Hi lúc trước, một chút đều không khác.


Bộ dáng tay chân luống cuống kia, thật sự khiến cho nàng buồn cười. Mặc kệ hắn bình tĩnh hay là hắn phúc hắc, gặp được sự việc như vậy, phản ứng cũng giống nhau a! Nàng nghĩ biểu hiện sau này của hắn có phải cũng đều giống nhau hay không.


Vô Dược không biết hắn có biểu hiện như vậy chẳng qua là mới hai thế giới.


Ngân Ngọc đi giải sâm*, Vô Dược một mình đi bộ tới bên cạnh hồ sen. Thế mà không ngờ lại gặp Tề Thi.


*Sâm: quẻ bói.


Trên mặt Tề Thi mang nụ cười đắc ý, đi đến trước mặt Vô Dược, cúi cúi người: "Tham kiến Quý phi tỷ tỷ."


Con mắt Vô Dược xẹt qua một ý cười: "Muội muội mau đứng dậy."


Tề Thi như vô thức vén tóc lên, lộ ra dấu hôn trên cổ: "Muội muội đã sớm muốn gặp tỷ tỷ, chỉ là Hoàng thượng vẫn luôn bên cạnh muội muội cho nên không thể đi thăm tỷ tỷ."


Sau đó bộ dạng giống như nói chuyện không nên nói, vội vàng che miệng, lộ ra biểu tình xin lỗi Vô Dược.


Nhưng không ngờ khi nàng ta nhìn lại là bộ dạng Vô Dược không sao cả. Con mắt Tề Thi hiện lên một tia hung ác.


Nghĩ đến bộ dáng nàng trước kia được sủng ái trong lòng càng thêm ghen ghét, nỗi ghen ghét này như tạc sâu vào trong lòng điên cuồng tăng trưởng.


Thời điểm Ngân Ngọc lại đây đúng lúc thấy Vô Dược bị Tề Thi đẩy xuống nước. Sợ tới mức nàng ném tất cả đồ vật trong tay ra, lập tức chạy đến.


Tề Thi lui lại mấy bước, cúi đầu nhìn tay của mình, giống như mười phần không thể tưởng tượng. Trong miệng lẩm bẩm nói: "Không phải... Ta không phải cố ý, ta không nghĩ..."


Thời điểm Nam Cung Vãn trở về, nghe được tin tức này. Khi đuổi tới Mộ Vân điện, Thái y chính sốt ruột từ bên trong đi ra.


Nam Cung Vãn nắm lấy quần áo hắn, khẩn trương hỏi: "Thế nào? Mỹ nhân của trẫm sao rồi?"


Thái y nơm nớp lo sợ mà mở miệng: "Hoàng thượng thứ tội, nương nương và tiểu điện hạ chỉ có thể lưu một người..."


Nam Cung Vãn lui một bước: "Giữ mỹ nhân, nhất định phải giữ được mỹ nhân của trẫm..."


Thái y do dự mà nói: "Chỉ là nếu giữ nương nương... Về sau... Về sau nương nương sẽ không có khả năng... Lại có lần nữa..."


Nam Cung Vãn tức giận rống lên: "Đáng chết, trẫm nói giữ mỹ nhân, tai ngươi điếc sao?"


Sau đó Nam Cung Vãn trực tiếp dẫn Thái y vào nội điện.


Trải qua mấy canh giờ cứu chữa, cuối cùng tính mạng của Vô Dược (kỳ thật là thân thể của Mộc Tuyết Thanh) xem như được bảo vệ.


Nam Cung Vãn ở bên cạnh Vô Dược cả một ngày một đêm, chỉ là nàng một chút ý muốn tỉnh lại đều không có.


Khi Vô Dược tỉnh lại liền nghe được Tĩnh Dạ báo cáo.


Tĩnh Dạ: Ký chủ, giá trị yêu thích của nam thần đã đầy, giá trị hắc hoá cũng đầy...


Vô Dược nhàn nhạt ứng thanh "Ân..." Sau đó liền không phản ứng.


Tĩnh Dạ nhẹ nhàng mở miệng: Ký chủ, cô cũng đừng nên quá đau khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play