Edit: Thuần An


"Ngô..."


Một lát sau Giang Hi kết thúc nụ hôn này, Vô Dược vô lực dựa vào trong lòng anh thở dốc!


Đột nhiên Vô Dược cảm giác được bụng mình kêu ục ục, mặt liền đỏ lên: "Giang Hi... Em đói bụng!"


Ham muốn lại đến, lấy thể chất của Đồng Nguyệt nhất định sẽ bị Giang Hi làm chết!


Giang Hi nỗ lực khắc chế chính mình: "Được! Anh ôm em đi xuống!"


Vô Dược không cự tuyệt! Đêm qua điên cuồng như vậy, chính cô bây giờ đứng dậy cũng là vấn đề!


Vô Dược nhìn lướt qua, trên bàn đều là các món Đồng Nguyệt thích ăn! Trong nguyên văn Giang Hi sau đó mới thích nữ chủ! Chẳng lẽ trước khi thích nữ chủ là đối với Đồng Nguyệt có cảm giác sao? Không đúng a! Giang Hi nhìn qua không như là loại dễ thay lòng đổi dạ a!


Vô Dược: Tĩnh Dạ! Thật sự không phải bug?


Tĩnh Dạ trả lời: Kí chủ, căn cứ hiện rõ là không có vấn đề!


Giang Hi cẩn thận ôm Vô Dược, ôn nhu chăm sóc cô! Giống như đối với trân bảo quý hiếm!


A a a! Muốn chết! Cảm giác được nam thần chăm sóc, thật là hạnh phúc a!


Vô Dược một tay cầm thức ăn, lấy một miếng nhỏ đưa tới bên miệng Giang Hi: "Anh cũng ăn đi!"


Giang Hi há mồm, đem thức ăn vào miệng, đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Vô Dược!


Ngón tay Vô Dược truyền đến một trận tê dại, nam thần sao lại điêu luyện như vậy! Chả trách nữ chủ thiếu chút nữa liền bị quyến rũ! Nghĩ vậy trong lòng đột nhiên hiện lên một cảm giác khó chịu!


Giang Hi nhìn Vô Dược ngây người: "Sao vậy?"


Vô Dược lắc lắc đầu: "Không có việc gì!"


Ăn cơm xong Giang Hi đưa Vô Dược ôm trở về giường! Anh xoa xoa mái tóc đẹp của Vô Dược: "Nguyệt Nguyệt, hiện tại anh phải đi làm! Em ngoan ngoãn ở nhà, có chuyện gì liền gọi điện cho anh được không?"


Vô Dược gật gật đầu: "Ân! Được! Em chờ anh trở về!"


Giang Hi lưu lại trên trán Vô Dược một nụ hôn, liền đến công ty!


Sau khi Giang Hi rời đi, Vô Dược liền hỏi: Hiện tại giá trị yêu thích của Giang Hi đối với tôi là bao nhiêu?


Tĩnh Dạ: Thưa kí chủ, giá trị yêu thích của Giang Hi đối với cô là 93!


Phốc! Cái quỷ gì! Bảo sao cô thấy Giang Hi đối với cô lại tốt như vậy!


Vô Dược: Vì sao? Liền bởi vì bạch bạch bạch?


Tĩnh Dạ: Khụ khụ... Không phải! Thời điểm cô tới nó đã cao như vậy!


Vô Dược:...


Khẳng định xuất hiện bug! Chắc chắn!


Vô Dược: Giá trị yêu thích cao như vậy... Tôi còn tới làm gì?


Tĩnh Dạ: Làm giá trị yêu thích của Giang Hi đối với Đồng Nguyệt lên tới 100, thay đổi kết cục của Đồng Nguyệt và Giang Hi! Trả thù Tần Hàn, Tô Tích!


Vô Dược:...


Được rồi! Cô đã biết!


Cô chỉ thuận miệng hỏi một chút, không cần phải nghiêm túc trả lời như vậy!


Vô Dược lại nặng nề đi ngủ, mãi đến khi di động vang lên! "Ân! Ai a?"


Đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh nữ mười phần dễ nghe: "Nguyệt Nguyệt, hôm nay chưa thấy cậu tới luyện tập? Cậu có chuyện gì sao? Tớ nói với giáo viên thân thể cậu không thoải mái, ngày mai nhớ phải đến đấy!"


Vô Dược thông qua kí ức nhớ lại, đầu kia điện thoại là bạn cùng phòng đại học của Đồng Nguyệt, Tưởng Tư Duyên, Đồng Nguyệt năm nay đã năm tư, rất nhanh liền tốt nghiệp. Hai người đều tham gia chung một câu lạc bộ! Đồng Nguyệt diễn tấu dương cầm, có thể so sánh với nhiều đại sư dương cầm! Cho nên cô được trường học cử làm đại diện đi Y quốc học tại học viện âm nhạc Venus! Sắp tới cô được yêu cầu lên biểu diễn tại tiệc tối hôm tốt nghiệp!


Vô Dược đối với đầu bên kia trả lời: "Được! Tớ biết rồi! Xin lỗi a, Duyên Duyên. Ngày mai tớ sẽ đi!"


Tưởng Tư Duyên: "Được, ngày mai chờ cậu, tớ cúp máy đây, cậu chú ý sức khoẻ!"


Vô Dược: "Ân! Tớ biết rồi! Ngày mai gặp!"


"Ngày mai gặp!" Sau đó Tưởng Tư Duyên liền cúp điện thoại.


Vô Dược lắc lắc đầu, Đồng Nguyệt thiên phú tốt như vậy, lúc trước nếu không thích nam chủ đi Y quốc, quả thật là tương lai sáng lạng a! Thật là đáng tiếc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play