Edit: Thuần An


Sắc trời tối lại, trong Mộ Vân điện hoảng loạn một trận, bởi vì quân vương muốn ngủ tại Mộ Vân điện.


Vô Dược vẻ mặt si ngốc bị rửa sạch ném lên giường, ân, giúp nàng tắm gội vẫn là vị quân vương phúc hắc yêu nghiệt nào đó.


Nam Cung Vãn nằm bên người Vô Dược, đầu ngón tay nghịch mái tóc đen của nàng, dừng lại trên má nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua môi nàng, nhìn đôi môi đỏ như máu của nàng.


Vô Dược cảm giác cánh môi có chút khô ráo, không tự giác vươn đầu lưỡi liếm liếm, vô tình liếm qua đầu ngón tay hắn.


Nam Cung Vãn giống như cảm giác như được thứ gì đó chạm vào, nhanh chóng thu hồi tay của mình, đôi mắt nồng đậm dục vọng. Rốt cuộc vẫn nhịn không được mà hôn lên môi từng mơ ước tha thiết ấy, xoa cơ thể ngày đêm thương nhớ: "Thanh Thanh... Tiểu yêu tinh nàng!"


Hai tròng mắt Vô Dược mê ly, tay không tự giác nắm chặt góc áo hắn: "Thiếp... Thiếp sợ hãi..."


Nam Cung Vãn tinh tế hôn nàng, trấn an nói: "Ngoan, đừng sợ, thả lỏng một chút, trẫm sẽ ôn nhu."


Vị quân vương này giống như được thắp sáng kỹ năng nói lời âu yếm, vẫn không ngừng nói với nàng những lời âu yếm.


Vô Dược không biết đã trải qua bao nhiêu lần cao triều, nam nhân trên người không nề hà phiền luôn hỏi nàng một vấn đề.


Nam Cung Vãn vừa thâm nhập vừa hỏi: "Mỹ nhân, nàng yêu trẫm không?"


"Ân... Thiếp yêu..." Lần nào Vô Dược cũng đều trả lời, nếu không làm hắn hài lòng, hắn như có cơ hội tiến càng sâu để xử phạt nàng.


Nam Cung Vãn: "Vậy nàng sẽ vĩnh viễn yêu trẫm sao?"


Vô Dược nhẹ thở gấp: "Ngô... Sẽ... Chàng nhẹ chút..."


————


Vô Dược chôn ở trong chăn, mặc kệ Ngân Ngọc gọi như thế nào, nàng chính là không ra.


Vô Dược rơi lệ đầy mặt, trong lòng yên lặng phun tào: Nam Cung Vãn ngươi... Cái tên lừa đảo.


Tĩnh Dạ vui sướng trở lại bên người nàng: Ký chủ có tin tức tốt, tối hôm qua nam thần Nam Cung Vãn cho cô thêm 5 điểm giá trị yêu thích, giá trị yêu thích hiện tại là 88, còn có tin tức xấu chính là đồng thời tăng thêm 3 điểm giá trị hắc hoá, giá trị hắc hoá hiện tại là 95.


Vô Dược vẻ mặt mộng bức, tăng điểm yêu thích nàng có thể lý giải, nhưng vì cái gì mà giá trị hắc hoá cũng tăng?


Đột nhiên Ngân Ngọc tiến vào đánh gãy suy nghĩ của nàng, so với bước chân thong dong vài cái trước đó thì lần này có chút hoảng loạn.


Ngân Ngọc đi đến bên người nàng: "Nương nương, người mau ngồi dậy, Hoàng thượng sắp đến đây rồi. Người chớ có nổi tính tình."


Vô Dược xoay người cự tuyệt nói: "Không cần, Ngân Ngọc ngươi nói thân thể bổn cung không khoẻ, hôm nay không tiện gặp mặt."


"Không muốn gặp trẫm? Ân?" Không biết Nam Cung Vãn tiến vào khi nào đã híp mắt, âm thanh ôn nhuận lộ ra một tia nguy hiểm.


Hắn mở miệng dọa Ngân Ngọc nhảy dựng. Ngân Ngọc lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng thứ tội, nương nương chỉ là..."


Nam Cung Vãn đi đến trước giường, đối với Ngân Ngọc nói: "Ngươi lui xuống."


"Hoàng thượng..." Ngân Ngọc còn muốn nói gì đó, chỉ là nhìn biểu tình ngày càng không vui của Nam Cung Vãn, vẫn là ngoan ngoãn lui xuống. Đặc biệt tự giác đóng cửa lại.


Nam Cung Vãn ngồi ở bên người nàng, bất đắc dĩ muốn giúp nàng xốc lên chăn, chỉ là hắn phát hiện làm thế nào cũng không lấy được ra: "Ngoan, buông tay, sẽ buồn hư."


Trong chăn truyền ra âm thanh Vô Dược rầu rĩ: "Không cần."


Tay Nam Cung Vãn bên kia chăn từ từ thâm nhập, chế trụ cổ chân nàng, nhẹ nhàng cọ xát: "Nàng nếu không buông ra có lẽ ta có thể từ bên này làm chút chuyện khiến nàng vui vẻ."


Vô Dược bị hắn dọa tới rồi, đầu lập tức từ trong chăn chui ra: "Không muốn không muốn, thiếp ra rồi."


Nam Cung Vãn ngước mắt, khi thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng, môi sưng đỏ trong lòng xuất hiện từng đợt đau lòng. Thân thể của nàng thật sự không nên túng dục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play