🤴🏻Chương 167👸🏻


🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (25)🍀🍀


Edit: Thuần An


♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >


Vô Dược bị hắn nói dọa tới rồi, tuy rằng hắn nói tựa hồ cũng không sai: "Nhưng chúng ta là ruột, không thể... Ngô..."


Quân Mặc Nhiễm lấp kín miệng nàng, hung hăng cắn xé môi nàng, thẳng đến khi vị rỉ sắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng, hắn mới ngừng cắn xé, ngược lại nhẹ nhàng liếm môi nàng.


Đôi mắt đen xinh đẹp tối tăm xuống, nhưng lời phun ra lại cực kỳ ôn nhu: "Thanh Thanh, chúng ta là người yêu. Là người yêu nga!"


Đầu ngón tay chế trụ đai lưng nàng, môi lại lần nữa hôn lên. Âm thanh khàn khàn gợi cảm: "Thanh Thanh, ta muốn nàng."


Không phải là câu hỏi, chỉ là nhẹ nhàng trần thuật. Tựa hồ chỉ là đơn thuần muốn nói cho nàng.


"Không... Không được." Thời điểm Vô Dược muốn đẩy hắn ra, phát hiện toàn thân mình vô lực.


Mẹ nó! Hắn lại hạ dược nàng!


Quân Mặc Nhiễm nhận thấy được nàng tức giận, thân thân hôn nàng, âm thanh nhược nhược mở miệng, tựa hồ vô tội cực kỳ: "Thanh Thanh, chớ có trách ta, là nàng quá không nghe lời. Nàng luôn thích nói một chút điều ta không thích nghe."


Hắn rút y phục nàng xuống, tinh tế hôn nàng, mỗi một tấc đều hôn đến thập phần nghiêm túc, tựa như giống như đối với trân bảo vô giá.


Nhận thấy được động tác của hắn, Vô Dược gấp đến điên rồi, vội vàng gọi hệ thống: Tĩnh Dạ!


Tĩnh Dạ bị che chắn thị giác, vô tội mở miệng: Ký chủ, cô cố lên, ta ta ta... Phải bị che chắn, khụ khụ, thuận tiện nói một chút, Quân Mặc Nhiễm và thân thể hiện tại của cô không có bất luận quan hệ huyết thống gì.


Giây tiếp theo Vô Dược liền hoàn toàn cùng Tĩnh Dạ mất liên hệ.


Vô Dược bị hắn lôi kéo liên tục bánh nướng áp chảo, trong mơ hồ nghe được hắn nói: "Thanh Thanh là người ta yêu nhất, ta yêu nàng, ta không cần làm đệ đệ của Thanh Thanh."


...


Vô Dược ở trong lòng ngực hắn tỉnh lại, Long Tiên Hương quen thuộc trên người hắn phất qua mũi nàng, Vô Dược theo bản năng cọ cọ trong lòng ngực hắn.


"Ngô..." Quân Mặc Nhiễm rên nhẹ, mơ hồ xoa xoa hai mắt của mình. Sau một lúc lâu mới thanh tỉnh lại. Hắn phủng mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên.


Tay nàng vòng qua cổ hắn chậm rãi hôn trả hắn.


Thời điểm bọn họ hôn đến kịch liệt, ngoài cửa truyền đến âm thanh của thái giám: "Bệ hạ, nên thượng triều."


Quân Mặc Nhiễm bị đánh gãy khuôn mặt đen xuống, khi hắn đang định bảo người kia lăn, miệng lại bị nàng bưng kín.


Vô Dược mở miệng trả lời: "Trẫm thân thể không khoẻ, ngươi cho bọn họ lui ra đi!"


"Vâng." Thái giám lĩnh mệnh sau liền lui xuống.


Khuôn mặt Quân Mặc Nhiễm đầy ủy khuất, đáng thương hề hề mở miệng: "Thanh Thanh... Nàng tính toán khi nào mới tuyên bố quan hệ của chúng ta."


Vô Dược mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không thể tin được lời hắn nói.


Thấy biểu tình của nàng, khuôn mặt Quân Mặc Nhiễm nháy mắt nhiễm tối tăm, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chúng ta đã phát sinh quan hệ, Thanh Thanh còn không muốn thừa nhận ta sao?"


Vô Dược hôn hôn mặt hắn, sau đó mở miệng: "Chờ sau khi chàng ngồi trên cái vị trí kia, thì hướng thiên hạ công bố được không?"


"Được!" Sau khi nghe được lời nàng nói, mặt hắn rốt cuộc mới tốt hơn một chút.


Vô Dược nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nhiễm Nhiễm, ta sẽ không để chàng chờ lâu lắm."


Nàng mệt mỏi, nàng cũng muốn quang minh chính đại cùng hắn ở bên nhau. Không muốn phải tiếp tục chờ nữa, nhiều thêm một ngày cũng không muốn. Nàng đã đợi tám năm rồi.


Từ sau khi Tĩnh Dạ nói bọn họ không phải huyết thống, một loại cảm giác nào đó càng mãnh liệt.


Nàng chưa bao giờ hoài nghi Tĩnh Dạ, nàng biết Tĩnh Dạ sẽ giấu giếm nàng, nhưng sẽ không lừa nàng.


Quân Mặc Nhiễm hôn hôn môi nàng, con ngươi mang lên vui sướng sau đó mở miệng: "Thanh Thanh, ta thật sự rất yêu rất yêu nàng."


Vô Dược mỉm cười trả lời: "Ta cũng yêu chàng."


...


Thế sự luôn biến đổi thất thường, ai cũng vô pháp biết giây tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, tỷ như...


01/01/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play