🤴🏻Chương 147👸🏻


🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (5)🍀🍀


Edit: Thuần An


♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >


Vô Dược là một người rất có kiên nhẫn, mà Quân Mặc Nhiễm có Vô Dược bồi, cho dù có bảo cứ như vậy ngây ngốc một năm, phòng chừng hắn cũng sẽ không nói ghét.


Đợi qua hai canh giờ, người bọn họ phải đợi rốt cuộc cũng xuất hiện.


Quân Mặc Nhiễm nhìn hoàng huynh nhà mình đang nhìn chằm chằm thiếu niên bị truy đuổi dưới lầu, nhíu mày, mở miệng hỏi: "Người Hoàng huynh muốn tìm là hắn sao?"


"Ân!" Vô Dược ứng thanh.


Sau đó kéo tay hắn đi đến ngõ nhỏ, cho ám vệ bên người một ánh mắt.


Gia đinh bình thường, đương nhiên không phải đối thủ của ám vệ.


Vô Dược quăng tấm ngân phiếu cho những gia đinh đó, nhàn nhạt phun ra cái: "Lăn!"


Bọn gia đinh cũng không phải là người không thức thời, cầm ngân phiếu, vội vàng đi rồi.


Cố Lẫm Hoài phòng bị nhìn bọn họ, mở miệng nói: "Các ngươi muốn như thế nào?"


Vô Dược đáp: "Không như thế nào, chỉ là muốn cùng ngươi làm chút giao dịch."


Cố Lẫm Hoài lạnh nhạt mở miệng: "Dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ cùng ngươi làm giao dịch."


Vô Dược không chút để ý sửa sang lại hơi loạn muốn phát ra của Quân Mặc Nhiễm, cũng không biết là không thèm để ý, hay là rất có tin tưởng.


Sau một lúc lâu sau, nàng mới nói: "Dựa vào ta có thể trị bệnh cho muội muội của ngươi."


Cố Lẫm Hoài nheo đôi mắt lại, phòng bị trong mắt càng sâu: "Ngươi đến tột cùng là ai?"


Vô Dược nhàn nhạt trả lời: "Ta là ai không quan trọng, chỉ hỏi ngươi một câu, giao dịch này làm hay là không làm?"


Cố Lẫm Hoài suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi trả lời: "Làm!"


Vô Dược vừa lòng cười, mở miệng nói: "Đợi lát nữa ta sẽ bảo người mang các ngươi đến một nơi khác, buổi chiều sẽ để người đi trị liệu cho muội muội của ngươi, giao dịch của chúng ta ngày mai ta sẽ tìm ngươi nói chuyện."


Sau khi nói xong cũng mặc kệ Cố Lẫm Hoài có biểu tình hoặc cái ý tưởng gì, trực tiếp mang theo Quân Mặc Nhiễm rời đi.


Quân Mặc Nhiễm ngoan ngoãn đi theo Vô Dược, bất quá trên đường có quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Lẫm Hoài một cái. Không có biểu tình gì, tựa hồ cũng chỉ là tò mò hoặc là động tác theo bản năng.


...


Ở trên xe ngựa, Quân Mặc Nhiễm rốt cuộc hỏi ra: "Hoàng huynh thật sự cho rằng hắn chính là người huynh muốn sao?"


"Ân!" Vô Dược gật gật đầu.


Đó là đương nhiên, người kia chính là nam nhị đại đại, sau này là nhà giàu số một phiến đại lục. Một người thông minh tuyệt đỉnh.


Làm một Quân vương không chỉ cần có quyền lực vô thượng, mà còn phải có tài lực vô tận.


Tuy rằng hiện tại quốc khố còn đầy đặn, nhưng ai có thể bảo đảm mấy năm tới sẽ không phát sinh cái gì khác.


Có bảo đảm thu vào, mới có thể giữ được cái vị trí kia càng tốt.


Quân Mặc Nhiễm bĩu môi, không có nói gì nữa.


Vô Dược cúi đầu, đôi tay bóp lên gương mặt hắn, đối diện với con ngươi hắn, nghiêm túc mở miệng nói: "Nhiễm Nhiễm, những việc này đều là hoàng huynh vì đệ chuẩn bị cho sau này. Đệ hiểu không?"


Quân Mặc Nhiễm cúi đầu, cũng không biết nghĩ như thế nào, ứng một câu: "Nhiễm Nhiễm đã biết."


Vô Dược nghe được hắn trả lời, vừa lòng cười, sờ sờ đầu của hắn, lại mở miệng: "Qua một thời gian nữa, ta tính đưa đệ tới Tiểu Vân Gian học tập."


Sau khi nghe được lời nàng nói, Quân Mặc Nhiễm không thể tin được ngẩng đầu, mở miệng nói: "Huynh không cần ta!"


Vô Dược quát quát mũi hắn, giải thích nói: "Không phải không cần, ta chỉ muốn cho đệ đi học tập một chút thôi."


Quân Mặc Nhiễm túm góc áo nàng, hai tròng mắt phiếm hồng, bọt nước giống như chầm chậm ngưng tụ lại, âm thanh nhu nhu mở miệng: "Ta sẽ thực nghe lời, hoàng huynh, huynh đừng tiễn ta đi được không?"


Vô Dược xoa nước mắt hắn, mở miệng nói: "Chờ đệ học thành trở về, ta liền không bao giờ để đệ rời đi, đệ cảm thấy như vậy tốt không?"


01/01/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play