👨🏻‍🎓Chương 138👩🏻‍🎓


🍀🍀Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (26)🍀🍀


Edit: Thuần An


♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >


Nghe được lời cô nói, Niên Tứ Thần cười chân thật hơn rất nhiều, đem cô ôm vào trong lòng ngực hôn sâu.


Cảnh sắc bờ biển thật đẹp, biển rộng xanh thẳm vô ngần không có ở tinh tế, nơi đó chỉ có biển nhân tạo yên tĩnh giống như biển chết. Cho nên Vô Dược cũng đặc biệt thích biển rộng như vậy.


Cô ngoại trừ thích biển rộng như vậy, càng thích người cùng cô tới ngắm biển.


Niên Tứ Thần đem cô ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu hỏi: "Lạnh không?"


Vô Dược lắc lắc đầu trả lời: "Không lạnh."


Ở trong lòng ngực anh sao có thể lạnh?


...


Bọn họ ở đảo nhỏ âu yếm gần một tháng, sau đó mới trở về.


Đại khái Vô Dược không nghĩ tới anh nhanh như vậy đã thả người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.


Chương trình học cao tam khẩn trương, nhưng đối với trường học bọn họ mà nói tựa hồ cũng không có biến hóa quá lớn.


Thời điểm tan học, Vô Dược đột nhiên nghe được tin tức có người tới tìm cô.


Mang theo nghi hoặc, đi tới lớp, sau đó liền nhìn thấy Thư phụ.


Vô Dược kinh ngạc một lát, sau đó mỉm cười: "Ba, sao ba lại tới đây?"


Thư phụ sủng nịch xoa xoa đầu cô: "Muốn đến thăm con."


Vô Dược hỏi: "Lần này ba muốn ở bao lâu?"


Thư phụ bất đắc dĩ cười: "Buổi tối liền bay."


Vô Dược suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Vậy ba đợi lát nữa, con đi xin nghỉ, hôm nay bồi cha thật tốt."


"Được!" Thư phụ vừa lòng gật gật đầu.


Niên Tứ Thần nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, lại thấy được tin nhắn cô gửi cho anh: Ba của em tới, hôm nay em bồi ba một chút, buổi tối liền trở về.


Niên Tứ Thần nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia một hồi lâu, không nghĩ tới chính mình cứ bị vứt bỏ như vậy. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhắn trở về một từ: Được!


...


Thư phụ cùng Vô Dược đi tới một nhà ăn cao cấp hai mươi mấy tầng, Thư phụ nhấp một ngụm trà, nhìn thành phố phồn hoa dưới chân, nội tâm có chút phức tạp.


19 năm trước, ông lần đầu tiên đến thành phố này. Gặp được người mình yêu cà đời, đáng tiếc mình dùng sai phương thức, có được không lâu rồi lại mất đi.


Thư phụ nhìn thoáng qua Vô Dược, giống như nghĩ tới cái gì nhàn nhạt mở miệng: "Con nói trở về tìm người, tìm được rồi sao?"


Vô Dược không nghĩ tới ông sẽ đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ân đúng, con tìm được rồi."


Không khí trầm mặc hồi lâu, Thư phụ lại đột nhiên mở miệng nói: "Mẫu thân con bà ấy... Có khỏe không?"


Nghe được ông nói, Vô Dược đột nhiên nhớ lại, thái độ của Thư phụ đối Lâm Nghiên trong trí nhớ của Thư Vãn Nhan.


Nếu cô không có đoán sai, Thư phụ vẫn luôn yêu Thư mẫu.


Vô Dược hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ trả lời: "Mẹ khá tốt, không cần lo lắng."


"Ân!" Thư phụ gật gật đầu, sau đó liền đem đề tài dời đi.


Vô Dược bồi Thư phụ một ngày, thời điểm qua tám giờ mới bồi ông đến sân bay.


Vô Dược đưa ông đến cửa kiểm tra, nhìn thân ảnh ông chậm rãi đi xa, hô một câu: "Nếu vẫn thích, vậy không nên buông tay."


Bước chân Thư phụ dừng một chút, cuối cùng vẫn rời đi.


Vô Dược không nói cái gì, xoay người hướng bên ngoài sân bay đi.


Thời điểm đi tới cửa, thấy Niên Tứ Thần đang đợi ở một bên, môi sung sướng gợi lên, sau đó nhào vào trong lòng ngực anh.


Niên Tứ Thần đem cô ôm lấy, sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, mở miệng: "Chúng ta về nhà đi."


"Được!" Vô Dược nhẹ giọng đáp.


Cũng không biết vì sao, cô đột nhiên liền thốt ra một câu: "Em cảm thấy ba em vẫn thích mẹ em."


Âm thanh thực nhẹ, nhưng Niên Tứ Thần nghe được.


24/12/2020 - 25/12/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play