Edit: Thuần An


Vô Dược nhận thấy lúc này Thời Thiên Ngôn khẳng định sẽ không giúp Tô Tích nữa, cho nên liền lôi kéo Giang Hi trở về.


Thời Thiên Ngôn thấy Vô Dược chủ động nhào vào trong lòng ngực Giang Hi, lại thấy động tác tay trong tay của hai người. Khuôn mặt xinh đẹp của Thời Thiên Ngôn mang theo chút mất mát. Hắn vất vả lắm mới cảm thấy có hứng thú với một người, đáng tiếc cô lại có vị hôn phu. Hắn không phải là một người dễ dàng từ bỏ, nhưng nhìn hành động của bọn họ hiểu rõ mình không thể chen vào được.


Khi Vô Dược trở lại hội trường vừa lúc thấy ba Đồng đang nói chuyện với mấy người bạn.


"Đồng thúc thúc!"


"Ba ba!"


Vô Dược và Giang Hi đi đến cạnh ba Đồng, ngoan ngoãn chào.


Sau đó Vô Dược đối với vài vị bằng hữu của ba Đồng hơi hơi mỉm cười: "Xin chào các vị thúc thúc."


Giang Hi cũng lộ ra một nụ cười lễ phép, xem như chào hỏi.


Giang Hi tuy là vãn bối, nhưng trên thương trường anh chính là đế vương. Anh chủ động làm vài vị trưởng bối ở đây thụ sủng nhược kinh. Mấy người cũng cười lễ phép đáp lại.


Một người trưởng bối đứng gần ba Đồng mở miệng hỏi: "Lão Đồng a, đây là con gái của ông?"


Đồng phụ gật gật đầu: "Ân. Con gái của tôi. Đồng Nguyệt."


Trưởng bối: "Nghe nói con gái của ông học rất giỏi, không hổ là con gái của A Uyển. Lớn lên và học tập đều tốt."


Đồng phụ kiêu ngạo trả lời: "Đó là đương nhiên."


Vô Dược lễ phép trả lời: "Cảm ơn thúc thúc khen ngợi."


Sau đó nói với ba Đồng: "Ba, vậy ba và vài vị thúc thúc từ từ nói chuyện, con và Giang Hi không quấy rầy nữa."


Đồng phụ gật gật đầu: "Được! Đi đi, đi vui vẻ."


Vô Dược và Giang Hi chào qua vài vị trưởng bối rồi liền rời đi.


Sau khi bọn họ rời đi vài vị trưởng bối không chờ nổi lên tiếng: "Giang Hi thật là tuấn tú lịch sự a!"


"Đúng vậy! Đúng vậy! Lão Đồng tìm được một con rể tốt thật."


Bọn họ nói xong ba Đồng đối với Giang Hi càng ngày càng vừa lòng, trong ánh mắt tràn đầy sung sướng.


Thời điểm Tô Tích trở về trong người đều là ánh mắt kinh hoảng, lễ phục trên người cũng hoàn toàn thay đổi. Quả nhiên thiếu sự trợ giúp của Thời Thiên Ngôn, cô ta ăn không ít đau khổ.


Giang Hi theo ánh mắt của cô thấy Tô Tích, anh cũng biết Tô Tích, vì thế cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Nghĩ cái gì? Ân? Muốn anh hỗ trợ hay không?"


Vô Dược quay đầu lại nhẹ nhàng hôn cánh môi mềm mại của Giang Hi một cái: "Không cần, thù em phải đích thân báo."


Cô không quên đại vai ác nam thần này cũng là người theo đuổi Tô Tích, sao cô có thể để Giang Hi có cơ hội tiếp xúc với cô ta.


Giang Hi tựa hồ đối với nụ hôn nhẹ có chút bất mãn, đang muốn tiến thêm một cái thì đột nhiên bị đánh gãy.


Tô Mộ kinh hỉ kêu một tiếng: "Đồng... Đồng học tỷ."


Vô Dược quay đầu lại thấy cũng kinh ngạc một chút, sau đó cho hắn một nụ cười lễ phép.


Tô Mộ tiến lên trước, mãi đến khi cảm thấy khí lạnh của Giang Hi mới phát hiện nam nhân bên cạnh Vô Dược. "Học tỷ vị này chính là?"


"Tôi là vị hôn phu của Nguyệt Nguyệt." Giang Hi ôm eo Vô Dược bá đạo tuyên bố chủ quyền, khóe môi hơi gợi lên, cố ý đem vị hôn phu nhấn trọng âm.


Học đệ tiểu Tô nháy mắt tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy đả kích và mất mát. Rõ ràng là hắn thích học tỷ trước. Thời điểm hắn vừa lên cao trung liền thích cô, người này dựa vào cái gì?


Nếu Giang Hi biết khẳng định sẽ khinh thường nói: 5 năm tính cái gì? Anh đã thích cô hai đời.


Tô Mộ như thế nào cũng lớn lên trong thế gia, khuôn mặt trắng bệch đối với Giang Hi chào hỏi: "Xin chào, tôi là học đệ của Đồng học tỷ, Tô Mộ."


Giang Hi không có vươn tay nắm lấy tay hắn, môi mỏng nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Giang Hi."


"Xin lỗi, chúng tôi không tiếp được." Sau đó lôi kéo Vô Dược rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play