Edit: Thuần An


Hôm nay mình bận đi ăn cưới cả ngày nên chỉ có 1 chương thôi, mai sẽ bù 3 chương.


P/S: Cuối năm rồi nhiều đám cưới quá!!! Lương tháng cứ không cánh mà bay. Huhuhu


♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >


Liền ở thời điểm Nhiễm Nguyệt còn không có phản ứng lại, Tây Hoa đã phá tan giam cầm. Dùng thập phần lực lượng của mình đánh lên người anh.


Chỉ là, ai có thể nghĩ đến. Nhiễm Nguyệt còn chưa chết, không, cũng có thể nói là đã chết.


Nhiễm Nguyệt chậm rãi đứng lên, bạch y trắng tinh không nhiễm một hạt bụi. Gương mặt tuấn mỹ tựa thiên thần chỉ còn lạnh nhạt.


Tiên kiếm trong tay trực tiếp đâm vào thân thể Tây Hoa, nhưng đã tránh đi nơi yếu hiểm của cô: "Nói cho ta, nàng ở đâu?"


Hai mắt Tây Hoa mở to, không thể tin được nhìn anh. Thân thể run đến lợi hại hơn, nhưng lần này chỉ còn lại sợ hãi.


Ả sẽ không chết, ả biết ả sẽ không chết. Nhưng là lấy phương thức của anh, ả sẽ sống không bằng chết.


Thời điểm Tây Hoa nhìn lưỡi kiếm hướng về phía mình, âm thanh run rẩy, đứt quãng nói: "Ta... Ta... Không... Không biết..."


Nhiễm Nguyệt không nên nói là Nguyệt Nhiễm, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ả, nhưng hơi thở phát ra cơ hồ muốn đem ả bức chết.


Tây Hoa là thật sự sợ, vội vàng giải thích: "Thật... Thật, nàng chạy đi, ta cũng không biết nàng ở đâu."


Nguyệt Nhiễm rút kiếm ra ném xuống đất, ngữ khí nói chuyện với Tây Hoa tựa như đối diện với một người chết: "Chúng ta về sau lại từ, từ, tính!"


——


Mà mặt khác một bên Vô Dược chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy cảnh vật quen thuộc ngây ngẩn cả người.


Hoa Quy Ức nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cô, ôn nhu mở miệng: "Tiểu Ca Nhi của ta, nàng rốt cuộc đã tỉnh."


Thời điểm Vô Dược thấy Hoa Quy Ức hoảng sợ. Mơ hồ nhớ rõ, mặt sau tẩm điện của Hoa Quy Ức có một mảnh rừng trúc, cô sẽ không trùng hợp như vậy, liền thấu di tới rừng trúc kia đi.


Vô Dược né tránh tay hắn, nhích sang một bên. Lãnh đạm nhìn hắn một cái, sau đó nói ra: "Cảm tạ Thanh Quy tiên nhân. Tiên nhân tương trợ chi ân, có ngày tất báo. Bởi vậy ta liền không quấy rầy tiên nhân nữa."


Tay Hoa Quy Ức dừng một chút, trong mắt tựa hồ có chút không thể tin được.


Vô Dược đang định rời giường, lại bị Hoa Quy Ức ngăn cản. Hắn giống như không có nghe được lời cô vừa nói: "Ca Nhi, đói bụng sao? Cần ta đi tìm chút đồ ăn sao?"


Vô Dược mặt lạnh xuống, nhưng vẫn là chịu đựng không tức giận: "Tiên nhân! Ta nghĩ ta cần thiết trở về, phu quân của ta sẽ sốt ruột."


Hoa Quy Ức mở to hai mắt nhìn, tựa hồ có chút không tiếp thu được: "Nàng... Nàng có phu quân?"


"Đúng!" Vô Dược gật gật đầu, thập phần nghiêm túc trả lời.


"Không!" Hoa Quy Ức cơ hồ là rống lên: "Ta không tin! Ta không tin! Không có khả năng! Ta không tin!"


Phản ứng của hắn dọa Vô Dược nhảy dựng, hắn tựa hồ không cần phản ứng mãnh liệt như vậy đi? Chẳng lẽ...


Hoa Quy Ức một phen bắt được tay cô, buộc cô nhìn hắn: "Ca Nhi, nàng nói cho ta, đây không phải sự thật! Nàng đang gạt ta đúng không."


Hắn không tin! Hắn không tin... Hắn hối hận, từ khi phế linh căn của cô, hắn liền hối hận.


Thói quen là một thứ đáng sợ, không biết từ khi nào, hắn liền càng ngày càng để ý cô, càng ngày càng có thói quen cần cô bên người.


Hắn biết cô là đồ đệ của hắn, sau khi ý thức được tâm mình rung động, hắn lựa chọn trốn tránh. Thẳng đến khi biết cô chính là tình kiếp của hắn, hắn liền không biết làm sao.


Trốn tránh, hắn liền có thể phi thăng lên một giới. Cho nên thời điểm cô phạm sai lầm, hắn liền không chút do dự đem cô đẩy khỏi người.


Chính là chân chính chờ đến sau khi cô rời đi, tương tư vô tận cơ hồ muốn đem hắn bao phủ. Hắn hối hận, hắn muốn nhìn thấy cô.


Tương tư vô tận khiến hắn điên cuồng tìm kiếm cô, nhưng qua hai tháng vẫn như cũ không hề có tin tức của cô.


Liền ở thời điểm hắn cơ hồ phải thất vọng, lại thấy cô hôn mê ở rừng trúc. Vui sướng khi mất mà tìm được lại che giấu đi nghi hoặc vì sao cô lại xuất hiện ở đó.


Nhìn cô bị thương, hắn thề sau này sẽ không buông cô ra nữa.


12/12/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play