Edit: Thuần An


♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️ >


Nhiễm Nguyệt cúi đầu, nhìn cô giúp bôi thuốc lên tay mình, lộ ra một cái tươi cười nghe lời, dịu ngoan trả lời: "Ân!"


"Ngoan!" Vô Dược hôn lên trán anh một cái, coi như khen thưởng.


Lại lấy một tay khác của anh ra, không khác gì trong tưởng tượng, bàn tay trước mặt cũng không có gì khác biệt, đều chồng chất vết thương.


Vô Dược thiếu chút nữa liền không khống chế được tiểu tính tình của mình. Không ngừng ám chỉ mình không thể tức giận, không thể tức giận.


Kỳ thật Vô Dược đại khái có thể biết được vì sao anh lại như vậy. Đừng nhìn anh hôm nay ngoan ngoãn như vậy, nói không chừng hôm nay lại bùng nổ thuộc tính bệnh kiều hoặc tự ngược. Cho nên mới khiến anh làm như vậy.


Không thể nói cho Vô Dược chân tướng, nhưng Nhiễm Nguyệt sợ cô phát hiện không thích hợp, cho nên vẫn luôn khắc chế chính mình.


Nhưng cố tình thời điểm trước đó. Gặp được hai sư muội của anh (Tuy rằng anh vẫn luôn không thừa nhận).


Một câu kia của Nguyên Thanh Noãn: "Nhưng người sư tỷ thích không phải ngươi nha."


Hoàn toàn khiến anh điên rồi, chỉ có thể dựa tra tấn mình mới đạt được khoái cảm và giải thoát.


...


Thuốc Hoa Quy Ức cho đương nhiên là tốt nhất. Bôi lên không bao lâu, chỉ còn lại vết sẹo nhàn nhạt. Phỏng chừng dùng không bao lâu sẹo cũng sẽ biến mất.


Ngón tay Vô Dược nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt tinh xảo, mạc danh cảm thấy bộ dáng này của anh so với Bạch Cẩn Mộ có vài phần tương tự.


Cũng không biết anh lúc trước, khuôn mặt bình thường như vậy, là làm sao có được?


Khuôn mặt anh mỗi ngày bất đồng đều không làm cô nghĩ nhiều, chỉ là cho rằng nhân cách bất đồng, cho nên mặt của anh mới có thể thiên hướng nhân cách. Kỳ thật hẳn là thay đổi không nhiều. Rốt cuộc một ngày đổi một nhân cách, việc kỳ lạ như vậy cũng sảy ra trên người anh. Cái này hẳn là cũng không tính là cái gì.


Vô Dược không biết là, Nhiễm Nguyệt chỉ có ở trước mặt cô mới có thể như vậy. Ở trước mặt người khác, vẫn là khuôn mặt như cũ, bạch y đích tiên, khuôn mặt thanh tú thiếu niên lang.


Nhiễm Nguyệt sao cam tâm chỉ hôn trán, vòng tay lên cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó lại tùy ý đoạt lấy. Chính như giống như nhân cách hôm nay của anh.


Nhiễm Nguyệt hai mắt mê ly, bất quá chỉ là một cái hôn. Nhưng cô tổng có thể rất dễ gợi lên dục vọng mãnh liệt của anh.


Âm thanh anh trầm thấp ám ách lên: "Sư tỷ..."


Sắc mặt Vô Dược thay đổi một chút, đặc biệt muốn một cái tát chụp lên đầu anh, sau đó nói với anh phóng túng hại thân.


——


Khi Vô Dược tỉnh lại, hai mắt phóng không một chút. Thời điểm lấy lại tinh thần nhìn về phía người bên cạnh so với Hoa Thiển Ca có chín phần tương tự, đạm mạc hỏi một câu: "Ngươi là người phương nào?"


Đôi mắt Tây Hoa nhìn chằm chằm vào cô, mắt màu hổ phách rất đẹp, giờ này khắc này bị ghen ghét cùng lửa giận hoàn toàn phá hủy mỹ cảm.


Tây Hoa giống như bị điên rồi quát: "Bất quá chỉ là một phế vật bị hủy linh căn, ngươi dựa vào cái gì được hắn yêu?"


"..."


Vô Dược rất muốn hỏi, bà điên này từ nơi nào tới? Chẳng lẽ chạy sai sân?


Còn có, người nói đến kia là ai? Không phải là Nhiễm Nguyệt đi? Nữ nhân này... Thoạt nhìn, tuy rằng so với ký thể hiện tại của cô có chín phần tương tự. Nhưng, ả cho cô một loại cảm giác kỳ thật ả rất già.


Tiểu Nhiễm Nguyệt của cô hẳn là sẽ không nhận thức nữ nhân nào già như vậy đi? (Vô Dược hoàn toàn quên việc mình cũng đã vài trăm tuổi).


Tuy rằng không biết hiện tại mật thất này ở nơi nào, nhưng cảm giác vẫn là rất ẩn nấp. Nữ nhân này làm sao mà biết được?


Tây Hoa thấy cô không nói lời nào, lửa giận thiêu đến càng nghiêm trọng. Trực tiếp liền động thủ, tựa hồ đã có chút si cuồng: "Giết ngươi, hắn sẽ là của ta. Ta đợi hắn nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì liền cho ngươi cướp đi."


11/12/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play