Thẩm Khinh đến nhà Dương Nam, vừa đi vào liền nhịn không được tức giận: "Mẹ nó, ĐM, nhà người khác vào cửa đổi dép lê là do sợ giày của mình làm bẩn sàn nhà. Nhà cậu đổi dép lê, là sợ làm bẩn vớ hả?"
"Cậu còn không biết xấu hổ mà ghét bỏ tôi?! Cậu tự mình giặt giày hay sao?"
"Cậu đừng quản tôi có giặt hay không giặt, giày tôi nhiều, tôi còn có thể mang đến tiệm giặt khô, còn nhà này là để cậu ở, cậu nói thật cho tôi, có phải nhà cậu dựa vào phương thức nuôi heo để nuôi cậu hay không?"
"Trong nhà bị bẩn, cho nên kêu các cậu tới đây."
Thẩm Khinh quay đầu muốn đi, bị Dương Nam túm trở về: "Nào, cùng tâm sự xem cậu đang nghĩ như thế nào."
"Tôi không muốn làm."
"Chuyện nhảy cao."
"À.... chính là phát hiện mình rất thích nhảy cao, cho nên muốn sửa hạng mục thi."
Hai người đi vào phòng khách, các bạn học cùng lớp đã sớm đợi ở trong phòng.
"Ồ!" Một đám người ồn ào kéo dài âm, Dương Nam cũng biết là chuyện gì.
Dương Nam mới vừa ngồi xuống, liền có người tụ lại đây hỏi: "Dương Nam, chuyện trên vòng bạn bè là như thế nào hả?"
Chuyện chưa đâu vào đâu, Dương Nam cũng không thể tùy tiện nói bừa, bằng không đám người này sẽ thật sự chạy đến trước mặt của Sư Tiêu Khanh gọi chị dâu.
"Bọn tôi là bạn học." Lúc Dương Nam trả lời nhịn không được nở nụ cười, đuôi lông mày khóe mắt đều không kiềm được mà mang theo ngọt ngào.
Cười tươi đến mức có chút thiếu đòn, làm cho Thẩm Khinh trực tiếp ho khan.
"Đúng đúng đúng, bạn học, đừng hỏi, bằng không tiểu nam sinh ngây thơ này sẽ thẹn thùng." Thẩm Khinh lập tức nói, sau đó ngồi ở trước bàn, bắt đầu trảo bài [1]: "Thêm cho tôi một lá."
"Mở mở mở, thắng sẽ mời cơm."
Thành công dời đi lực chú ý của mọi người.
Hôm nay vận may của Thẩm Khinh không tồi, thắng liên tiếp ba ván, đặc biệt cao hứng mà đem số bài còn lại vung ra, kết quả cùng lúc đó từ cổ tay áo bay ra một cái miếng dán giữ nhiệt.
Hiện trường yên tĩnh một lát, sau đó là một trận cười vang.
"Thẩm Khinh, tình huống này là sao, cậu bắt đầu biết chăm sóc cơ thể à?" Có người hỏi Thẩm Khinh.
Thẩm Khinh vốn là dán ở trong ống tay áo, tay rúc vào trong tay áo sưởi ấm một hồi lâu. Kết quả lúc sau lại quên chuyện này liền vô tình vung nó ra, có điều cậu cũng không thèm để ý: "Tuổi đã lớn, không thể không chăm sóc sức khỏe được."
Nói xong, còn từ trong người lấy ra một cái túi sưởi ấm tay heo nhỏ màu hồng nhạt đưa Dương Nam xem cái đế: "Dương Nam, cậu xem cái này có phải cái sạc có thể nạp điện hay không?"
"Chắc là phải." Dương Nam cũng nhìn kỹ xem, trả lời.
Thẩm Khinh lập tức đi nạp điện, Dương Nam đi theo tới bên cạnh Thẩm Khinh: "Cậu đừng xuống tay với bạn thân của Sư Tiêu Khanh, nếu không sẽ dễ dàng làm hỏng ấn tượng của cậu ấy đối với tôi."
Thẩm Khinh ngồi xổm trước hàng ghế nghiên cứu, thuận miệng trả lời: "Cậu còn không biết tôi sao? Tôi thích gương mặt có loại hình giống võng hồng [2], vui vẻ năng động, còn bạn thân của cậu ấy quá ngoan, không thể chơi cùng tôi đâu."
Dương Nam nhìn Thẩm Khinh một lúc, xác định cậu không phải đang làm bộ mới yên lòng.
Sau đó kéo Thẩm Khinh ngồi lên trên sô pha: "Một tháng rưỡi sắp tới cậu ở lại đây với tôi."
Thẩm Khinh nhìn cảnh vật xung quanh giống như một cái chuồng heo, bĩu môi.
"Tôi lại đưa cho cậu thêm một đôi giày." Dương Nam bổ sung.
"Sau đó thì sao?"
"Cậu nói, cậu cũng được xem là người đã giúp đỡ Cố Nhược, có phải trong lòng cậu ấy cũng có chút biết ơn cậu hay không. Cậu giúp tôi tìm cậu ấy nói chuyện, nhờ cậu ấy giúp tôi?"
"Cố Nhược? Cô bé kia?"
"Cậu còn không biết cậu ấy tên là gì?"
"Đúng vậy." Thẩm Khinh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "Cố Nhược, ồ... ra là tên Cố Nhược."
Nói xong lấy điện thoại ra xem lại danh sách wechat, lướt lướt sau đó hỏi Dương Nam: "Cậu có số wechat của Cố Nhược không?"
"Không có."
"Để tôi nghĩ biện pháp."
"Được."
"Giày bóng rổ Gypsophila?"
"Đôi đó của cậu cũng phải đến 8000 tệ đi?"
"Tôi để ý nó lâu rồi, 7950 tệ."
"Cút."
"Cậu đối với Sư Tiêu Khanh quả nhiên không đủ thích."
"Tôi tự mình làm!"
*
Thẩm Khinh và Dương Nam hàn huyên cả một đêm về lý tưởng sống, nhảy sào và nhảy cao, còn có lợi và hại đối với việc đổi hạng mục.
Hai người tới rạng sáng mới ngủ, sáng sớm Thẩm Khinh từ trong nhà Dương Nam chạy đến trường học, vẫn còn một chút chưa tỉnh ngủ.
Cậu đi tới nhà ăn, nhìn nhà ăn đã bắt đầu thu dọn đồ nên đi ra ngoài, dự định đi nhờ Dương Nam mua giúp cậu bữa sáng ở Nhị Trung.
Kết quả sau khi Dương Nam đến Nhị Trung, vẫn còn bị thương nên lập tức sa đọa, lúc này vẫn chưa rời giường.
Cậu đi tới bên cạnh rào chắn của Nhị Trung chờ, sau khi đợi tầm mười phút, rốt cuộc cũng nhìn thấy Cố Nhược đi kiểm tra vệ sinh.
Cố Nhược nghĩ, cô cùng Thẩm Khinh cũng coi như là quen biết, nếu trốn tránh Thẩm Khinh thì không tốt lắm, vì thế đi qua hỏi: "Cậu có việc gì sao?"
"Tôi đợi cậu mười mấy phút, có thể cho tôi số điện thoại không?"
"Cậu chờ tôi làm gì?" Cũng không đề cập tới việc cho số điện thoại.
Thẩm Khinh móc túi tiền, đưa Cố Nhược 50 tệ: "Nhà ăn trường tôi không có cơm sáng, cậu giúp tôi mua một phần."
Cố Nhược không cầm tiền, chỉ nói: "Không cần, cậu ăn cái gì?"
Thẩm Khinh nghĩ nghĩ, phỏng chừng đồ ăn hiện tại cậu có thể ăn cũng không nhiều lắm, đồ ăn Nhị Trung không nhất định đạt tiêu chuẩn, vì thế trả lời: "Cháo, cháo gạo trắng là được, lại thêm ba cái màn thầu."
"Được."
Cố Nhược trả lời xong liền chạy tới nhà ăn.
Nhà ăn Nhị Trung sáng sớm cung cấp đồ ăn, phần lớn là chuẩn bị cho học sinh cao tam [3], học sinh ngoại trú ngẫu nhiên cũng sẽ đến đây ăn cơm.
Có điều cũng không đến mức xuất hiện tình huống không có đủ đồ ăn giống trường thể thao.
Cố Nhược giúp Thẩm Khinh mua hai phần cháo, cô biết cháo gạo trắng ở Nhị Trung rất loãng, nhiêu đây cũng miễn cưỡng đủ.
Tiếp theo lại mua ba cái màn thầu, sợ người có vóc dáng cao như Thẩm Khinh không đủ ăn, lại mua cho cậu hai cái bánh bao cuộn, hai cái bánh rán hành, còn thêm một phần dưa muối nhỏ.
Sau khi suy nghĩ, lại mua thêm một phần hoành thánh.
Soát thẻ ăn sau khi mua cơm xong, Cố Nhược lại xách đồ chạy về.
Thẩm Khinh đứng ở ngoài rào chắn nhìn Cố Nhược đưa đồ ăn ra thì liền kinh hãi: "Cậu cho heo ăn?"
"Cậu nhất định có thể ăn rất nhiều đi?"
"Là cái gì làm cho cậu có ấn tượng như vậy?"
"Chiều cao của Dương Nam cùng cậu không sai biệt lắm, nên có thể ăn siêu nhiều."
Thẩm Khinh nhìn nhìn, đem hoành thánh cùng bánh rán hành đưa cho Cố Nhược: "Hai cái này cậu giữ lại ăn đi, tôi phải tham gia thi đấu không thể ăn đồ lung tung."
"Ồ! Thuốc kích thích gì đó sao?"
"Xem là vậy, nói chung phải chú ý một ít."
Thẩm Khinh xách theo đồ ăn rời đi, Cố Nhược đột nhiên gọi Thẩm Khinh lại: "Cậu là huấn luyện hạng mục gì?"
"Nhảy cao." Thẩm Khinh trả lời hạng mục mới sửa lại của chính mình.
"Cậu có thể dạy tôi một chút bí quyết không? Tôi cuối kỳ kiểm tra thể dục không đạt tiêu chuẩn, như vậy sẽ kéo tổng thành tích xuống." Cố Nhược vô cùng sầu não, đôi tay đỡ lan can đáng thương nhìn cậu.
Không biết vì sao, Thẩm Khinh nhìn bộ dáng lúc Cố Nhược nhìn cậu, liền cảm thấy Cố Nhược giống chú chó nhỏ bị chủ nhân vô tình nhốt ở lồng sắt. Chú chó nhỏ mắt trông mong mà nhìn chủ nhân, chờ mong chủ nhân chơi cùng cô.
Thẩm Khinh nhướng nhướng mi, gật đầu trả lời: "Được, sau khi tan học cậu ở chỗ này chờ tôi, tôi mang cậu đi phòng điền kinh ở trường tôi tập luyện."
"Đi trường học các cậu?"
"Ừm, đội điền kinh phần lớn đều đi tập huấn, ở lại đều là các bạn học nhỏ, sau khi tan học phòng huấn luyện sẽ không có người, yên tâm đi, không có việc gì."
"À...." Cố Nhược cũng không hỏi nhiều, nghĩ đến kiểm tra cuối kỳ, vẫn là gật gật đầu "Được."
Sức khỏe của Cố Nhược là thật sự không tốt.
Thầy thể dục còn rất nghiêm khắc, không đạt tiêu chuẩn còn phải thi lại, cô chạy 800 mét không đạt tiêu chuẩn, không lâu nữa chạy 800 mét còn phải thi lại thêm một lần.
Còn có thêm mấy cái hạng mục chạy theo vòng, nhảy cao, đứng nghiêm nhảy xa. Nếu lại không đạt tiêu chuẩn, thành tích cuối kỳ của Cố Nhược sẽ rất không ổn, Cố Nhược suy nghĩ một chút liền cảm thấy đau đầu.
Nhị Trung chú ý đức - trí - thể - mỹ - lao [4] toàn diện phát triển, thể dục cũng là một phần trong đó.
Lúc tính toán tổng thành tích, điểm thể dục cũng sẽ được tính vào đó. Rất nhiều lần điểm kiểm tra thông báo ra, điểm phía trước của Cố Nhược vô cùng đẹp, cuối cùng vị trí trên danh sách lại xếp hạng thứ năm đến hạng thứ mười, chính là bởi vì thành tích thể dục thật sự quá kém.
Cô nghĩ, chạy 800 mét và chạy theo vòng khẽ cắn môi cũng có thể kiên trì, nhảy cao và đứng nghiêm nhảy xa cô dựa vào cảm giác để nhảy, nhưng mà hoàn toàn không được.
Vì vậy, cô đã mạnh dạng nhờ người khác huấn luyện.
Trong trường học có một người là Dương Nam, nhưng trên người Dương Nam có thương tích, hơn nữa trong khái niệm của Cố Nhược đã xem cậu là nam sinh đang theo đuổi khuê mật của mình, cô cũng không thể dễ dàng tới gần, như vậy không tốt lắm.
Tan học, Cố Nhược kiểm tra xong khu vực được chia, không xác định được Thẩm Khinh nói ở nơi đó chờ là ở bên trong trường học Nhị Trung, hay là ở lối đi nhỏ ngăn giữa hai trường để chờ.
Cô suy nghĩ, vẫn là vòng một vòng đến lối đi nhỏ chờ.
Vào đông trời bắt đầu lạnh, Cố Nhược mặc nhiều, đem mũ áo lông đội lên sau đó đem khóa áo cài thật tốt.
Quay đầu liền nhìn thấy bên ngoài thao trường của trường thể thao có các dây thường xuân đã khô vàng, trơ trọi vài chiếc lá cây ngoan cường màu xanh lục sót lại, còn lại chỉ là những đường gân cố định trên vách tường.
Cô nhớ rõ vào thời điểm mùa hè, thực vật trên vách tường bên trường thể thao vô cùng đẹp, còn có hoa tường vi, đáng tiếc bọn họ không vào được.
Lúc này Thẩm Khinh từ vườn trường đi ra, nện bước không nhanh không chậm.
Vẫn là chiếc áo khoác bành tô lúc trước, mặc một cái quần túi hộp màu đen, dưới chân là đôi giày AJ phối màu xanh trắng và đen.
Rõ ràng chỉ đơn giản đi đường, Thẩm Khinh vẫn có khí phách giống như lão đại trên sân khấu của phim truyền hình bước ra. Phía sau chính là màn đêm buông xuống phía trước là một tia ánh nắng chiều cuối cùng, thiếu niên tựa hồ xé rách phía chân trời, từ xa đến gần.
Cậu đứng ở rào chắn trường thể thao, nói: "Lại đây, tôi đỡ cậu nhảy vào."
"A?!"
"Tôi tuy rằng học ngoại trú, nhưng nếu đi ra ngoài thì không vào lại được. Trường học bọn tôi thứ hai đến thứ bảy đều không mở cổng trường, bọn tôi không ra được, các cậu cũng vào không được. Nghe tôi, trước tiên leo lên cái bệ này." Thẩm Khinh tay còn đặt ở trong túi áo khoác, dùng mũi chân dẫm dẫm bệ xi măng, bắt đầu dạy Cố Nhược nhảy rào chắn.
Cố Nhược duỗi tay thử đỡ rào chắn, sau đó bị kẹt ở giữa giống như lần gặp đầu tiên của hai người.
Chẳng qua lần này góc nhìn của Thẩm Khinh đã thay đổi.
Thẩm Khinh trầm mặc một hồi nói: "Cậu đi xuống trước đi."
Cố Nhược chỉ có thể leo xuống trước, một lần nữa đứng lại ổn định.
Thẩm Khinh từ bên trong trường thể thao nhảy ra, tiếp theo đi tới phía sau Cố Nhược, ôm theo Cố Nhược ở phía dưới nách, giống như đang xách trẻ nhỏ mà đem Cố Nhược xách lên, nâng lên cao sau đó nói với Cố Nhược: "Trước tiên cậu cưỡi lên trên rào chắn đi."
Cố Nhược một bên nỗ lực cưỡi lên rào chắn, một bên ở trong lòng xin lỗi: Tôi không nên cầu nguyện tường viện của trường cao đến ba mét, tôi sai rồi.
Chờ Cố Nhược cưỡi ở trên rào chắn, Thẩm Khinh lại nhảy vào, đứng ở phía dưới nói: "Tới, nhảy xuống, tôi đỡ cậu."
"Tôi không dám."
Thẩm Khinh chỉ có thể đi qua vươn hai tay ra, nói: "Tôi có thể ôm cậu xuống dưới."
Cố Nhược ngồi ở trên rào chắn, độ cao rất cao, Thẩm Khinh chỉ có thể đỡ được eo Cố Nhược.
Kết quả Cố Nhược không nhịn được mà bắt đầu cười, thịt trên người cũng thật ngứa.
"Cậu ngã lên trên người tôi đi." Thẩm Khinh bất đắc dĩ mà nói.
Cố Nhược cũng cảm thấy, cô không thể ngồi mãi ở nơi này, âm thầm cổ vũ cho chính mình, sau đó đỡ bả vai Thẩm Khinh ngã lên trên người của cậu.
Thẩm Khinh sau khi tiếp được Cố Nhược lập tức duỗi tay ôm vòng lấy thân thể của cô, đặt cô đứng vững trên mặt đất.
Cố Nhược nhanh chóng thu tay lại.
Vừa rồi có phải cô ôm cổ của Thẩm Khinh hay không?!
[1] /抓/ trảo: bắt, cầm, rút,...
[2] Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng. Mặt võng hồng ở đây chỉ gương mặt xinh đẹp, quyến rũ, yêu kiều,...
[3] Cao tam: lớp 12
[4] Đức - Trí - Thể -Mỹ - Lao bao gồm: đạo đức, trí tuệ, thể dục, nghệ thuật và lao động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT