Tôn tiểu thư và bạn thân đi dạo trong trung tâm thương mại nhưng mà lại hơi mất tập trung.
Gần đây không biết vì sao Tôn phó tổng rất căng thẳng, Tôn tiểu thư đi dạo phố mà cũng phải dẫn theo hai vệ sĩ khiến lòng cô ta càng thêm phiền.
Hai người dạo tới dạo lui, thấy Kha Kha và Hạ Thì cũng đang khoác tay đi dạo ở đằng trước, nhìn còn có vẻ rất ung dung thoải mái, điều này khiến Tôn tiểu thư rất không vui.
Tôn tiểu thư định thờ ơ lướt qua hai người, cứ xem như là không thấy.
Ai biết, Kha Kha cũng thấy cô ta, cố ý lôi kéo Hạ Thì đến trước mặt cô ta: "Ôi, đây không phải Tư Lan sao."
Khóe miệng Tôn tiểu thư giật một cái, cô ta thực sự không để ý nhưng mà giọng Kha Kha thật sự quá bỉ ổi, Tôn tiểu thư cũng tức giận: "Làm sao vậy?"
Kha Kha: "Ha ha, đi dạo phố thôi, đồ gì đó mà cô làm rơi đã tìm được chưa?"
Tôn tiểu thư lập tức cảm thấy xấu hổ, rõ ràng Kha Kha đang châm chọc chuyện hôm đó cô ta và bạn thân lừa Chu Sâm. Khi còn bé cô ta cũng chơi chung với Kha Kha, sau này lớn lên không chung chí hướng nên thôi. Trước đây lúc theo đuổi Chu Sâm mãnh liệt nhất, Tôn tiểu thư cũng muốn tìm điểm đột phá từ những người xung quanh nhưng mà vẫn chưa kịp làm gì.
Bây giờ, với Chu Sâm, Tôn tiểu thư có thể nói là vừa thích vừa hận, càng không cần nể mặt mũi Kha Kha: "Liên quan gì đến cô?"
"Vốn không liên quan đến tôi." Kha Kha cười lạnh nói: "Nhưng tôi nghe nói cô còn quản cả chuyện của bạn tôi, còn không thể nói chuyện một chút sao?"
Sắc mặt Tôn tiểu thư lúc xanh lúc trắng, trước đó cô ta còn châm biếm Hạ Thì nịnh bợ Kha Kha, bây giờ bị mỉa mai ngược lại, càng ghét Hạ Thì hơn.
Tuy Hạ Thì không chủ động mách lẻo nhưng mà Kha Kha đã hỏi thì tất nhiên cô sẽ nói thật. Về phần Tôn tiểu thư này, Hạ Thì còn không có ấn tượng sâu bằng Linda.
Nhưng sắc mặt bình tĩnh của Hạ Thì lúc này càng khiến Tôn tiểu thư tức giận.
Tôn tiểu thư không nhịn được nói: "Biết người biết mặt không biết lòng, cô không biết bạn cô thối nát thế nào đâu - giả vờ thuần khiết cho ai xem!"
Hạ Thì còn chưa làm gì, Kha Kha đã vén tay áo muốn đánh người.
Tôn tiểu thư hét lên một tiếng, bạn thân kéo cô ta trốn ra sau vệ sĩ.
"Cô cứ đợi đấy cho tôi!" Kha Kha thấy người đi đường nhìn họ với ánh mắt quái dị, cũng không muốn mất mặt, uy hiếp Tôn tiểu thư rồi kéo Hạ Thì tức giận rời đi.
Tôn tiểu thư hơi sung sướng nhưng cũng hơi hối hận, cô ta an ủi bản thân, chớ sợ chớ sợ, nếu Hạ Thì dám tố cáo, cùng lắm thì cô ta cá chết lưới rách, nói hết mọi chuyện ra.
Nhưng cũng vì vậy mà Tôn tiểu thư cũng không còn tâm trạng dạo phố nữa: "Về nhà về nhà."
Cô ta dứt khoát tạm biệt bạn thân.
Cô bạn thân sợ hãi kéo cô ta, nhỏ giọng: "Cậu đừng nói vậy nữa, lỡ như Chu Sâm phát hiện chúng ta biết anh ta bị cắm sừng, trút giận lên chúng ta thì sao…"
"Sao thế được?" Tôn tiểu thư cũng hơi lo lắng nhưng vẫn ngang bướng nói: "Có thời gian thì anh ta nên đi trị bạch liên hoa kia trước mới đúng!"
Tôn tiểu thư ra khỏi trung tâm thương mại, lên xe, trên đường cũng không có tâm trạng chơi điện thoại, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc đi qua một chỗ hai mắt bỗng lóe sáng, gần như nhảy dựng lên: "Chờ một chút! Dừng xe!"
Tài xế bị hoảng sợ, nhanh chóng đỗ xe ven đường: "Tiểu thư, cô làm sao vậy?"
Anh ta còn tưởng Tôn tiểu thư muốn nôn, nhưng Tôn tiểu thư chỉ mở cửa xuống xe, giẫm trên giày cao gót đi nhanh về phía sau.
Lúc này, ven đường có mấy người đang vây quanh một người phụ nữ ngồi bó gối trên mặt đất, người phụ nữ này ăn mặc rất đẹp, nhưng lại ngồi trên đất, nét mặt hoảng hốt có hơi kỳ lạ.
Mấy người kia không hề có ý tốt, tuy rằng không dám đụng tay nhưng mồm miệng không sạch sẽ, hỏi cô gái kia đang làm gì, sao lại ngồi ở đây...
Tôn tiểu thư dẫn theo hai vệ sĩ đi tới, mày liễu nhướng một cái: "Cút hết đi!"
Mấy người nghe vậy vô cùng căm tức, nhưng vừa nhìn vệ sĩ sau lưng Tôn tiểu thư thì tịt ngòi, ủ rũ rời đi.
Tôn tiểu thư nhìn người phụ nữ ngồi trên mặt đất vẫn không hề có phản ứng gì, kinh hãi nói: "Linda, cô làm sao vậy?"
Đến gần, cô ta mới phát hiện Linda vô cùng chật vật, quần áo vẫn là bộ mặc trong bữa tiệc tối hôm đó, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, tóc bết như mấy ngày chưa tắm.
Linda ngẩng đầu nhìn Tôn tiểu thư, vẻ mặt bỗng cực kỳ hoảng hốt, nước mắt rớt xuống, khuôn mặt loang lổ nước mắt, cổ họng nức nở, miệng phát ra những lời nói không rõ.
Điên rồi sao?
Trong lòng Tôn tiểu thư run sợ, không nhịn được lùi lại một bước. Dù sao cũng đã từng quen biết Linda, bây giờ Thẩm Cẩm Minh đã xảy ra chuyện, không chừng vì vậy mà Linda mới thành ra thế này, Tôn tiểu thư suy nghĩ một chút, nói với vệ sĩ: "Đỡ cô ấy dậy, chúng ta đến bệnh viện."
...
Bệnh viện.
Tôn tiểu thư cầm túi của mình, đi vào phòng bệnh đơn. Hộ lý đỡ Linda ra ngoài ngồi lên giường, vừa tắm cho cô ta xong, bây giờ người đã sạch sẽ, cũng đã tẩy trang, để lộ gương mặt hết sức tiều tụy, mặc đồng phục bệnh nhân.
Tôn tiểu thư nhớ bác sĩ nói Linda bị kích thích rất lớn, cho hộ lý đi ra ngoài, cô ta ngồi ở mép giường, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Linda, cô nhận ra tôi không?"
Linda nhìn chằm chằm Tôn tiểu thư, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Tôn tiểu thư nuốt ngụm nước miếng, cô ta hơi sợ tình trạng của Linda lúc này, nhưng trong đầu lại vô cùng tò mò, trong lòng thầm mặc niệm tò mò chết mèo, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Cô... mấy hôm trước cô đã đi đâu."
Linda lập tức sụp đổ, ôm tay Tôn tiểu thư bắt đầu khóc: "Tôi rất sợ, thật đáng sợ, bọn họ không phải người, có quỷ..."
Tôn tiểu thư không rét mà run, rút tay ra, đứng lên muốn đi.
Linda lại túm chặt, khóc lóc nói: "Nhà bọn họ không phải là người bình thường, Hạ Thì, Hạ Thì cũng không phải người bình thường!"
Tôn tiểu thư định đi, nghe thấy hai chữ Hạ Thì lại dừng bước, xoay người trợn to hai mắt nhìn Linda đang khóc sướt mướt.
...
Kha Kha mắng Tôn tiểu thư suốt đường đi, thấy sắp tới nhà Chu Sâm rồi mới nói một câu "Có gì vui sao".
"Được rồi, cậu lên đi, mình cũng về nhà đây."
"Cảm ơn cậu đã đưa mình về." Hạ Thì xuống xe, phất tay với Kha Kha.
Cô lấy chìa khóa Chu Sâm đưa cho, mở cửa.
Vừa vào đến trước cửa, chợt nghe thấy trong nhà có tiếng đàn ông xa lạ.
"Cái gì?" Người đàn ông kinh ngạc kêu lên một tiếng, bỗng thấy Hạ Thì đang đổi giày ở bậc cửa: "Ai?"
Hạ Thì từ từ đi ra, thấy một ông lão ngồi trên sofa.
Lâm đại sư sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng kịp: "Là… tiểu Hạ hả?"
Chu Sâm giới thiệu với Hạ Thì: "Đây là chú Lâm."
"Cháu chào chú Lâm." Hạ Thì chào hỏi, sau đó lo âu cau mày nói: "Vừa rồi em nghe thấy anh nói Thẩm Cẩm Minh... đã chết."
"Đúng vậy." Vẻ mặt Chu Sâm phức tạp: "Anh ta... Gia đình anh ta đã xác nhận không phải là mất tích, đã qua đời, nhưng vẫn chưa tìm được thi thể."
Hạ Thì nhớ tới lời Chu Sâm đã nói: "Chẳng lẽ là bọn bắt cóc Thẩm Cẩm Minh làm sao? Tìm được hung thủ không?"
Chu Sâm không trả lời ngay, cả căn phòng nhất thời đông cứng lại, mọi người đều đoán được đã có chuyện gì.
Bởi vì có Hạ Thì ở đây nên Lâm đại sư cũng không tiện hỏi nhiều về chuyện Thẩm Cẩm Minh, nhưng trong lòng ông ấy hiểu rõ, chỉ sợ nhà họ Thẩm tìm kiếm vẫn chưa có kết quả, không biết là não ai đã nghĩ ra, hoặc có lẽ do tuyệt vọng nên đổi hướng để kiếm chứng việc còn sống hay đã chết.
Thẩm Cẩm Minh chết, hai nhà Thẩm – Chu đều khiếp sợ, cũng là kết quả xấu nhất.
Chuyện này, nhà họ Thẩm tất nhiên sẽ tính sổ Chu Sâm.
Hạ Thì lẩm bẩm: "Vậy họ sẽ thế nào..."
Lâm đại sư và Chu Sâm nhìn nhau, dựa theo lời Thẩm Trực nói, trong lòng anh đã đoán được kết quả tệ nhất. Đó là Thẩm Trực thông báo về sự tồn tại của Hạ Thì ra ngoài, thu hút vô số người trong giới huyền học đổ dồn đến thành phố X.
Nhưng anh không có cách nào nói với Hạ Thì rằng mọi người đang rình rập Hạ Thì như hổ đói được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT