Sáng hôm sau Trâu Tiểu An không thấy Vương gia đâu nữa, y cũng chẳng để tâm lắm, gấp chăn mền cất đi rồi bắt đầu tận tụy chăm sóc bé con của mình.
Tiểu thế tử thật sự rất dễ nuôi, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, thỉnh thoảng khóc một lần nhưng cũng chẳng khóc dai.
Chẳng biết một hai tháng trước nuôi thế nào mà cái đầu có vẻ hơi nhỏ, Trâu Tiểu An nhìn mà thở dài.
Sắp sang mùa đông rồi, nếu không tăng thêm chút thịt lại bị nhiễm lạnh sinh bệnh thì làm sao đây.
"Nếu ta đến muộn chút nữa, nhóc đáng thương của chúng ta sẽ đáng thương chết nha."
Trâu Tiểu An quấn tiểu thế tử trong chăn mỏng, thấy sắp đến giữa trưa, bên ngoài nhiệt độ vừa đủ, ánh nắng ấm áp thích hợp để phơi nắng, y ôm đứa bé ung dung ra ngoài đi dạo.
Đi chưa bao lâu thì phía sau liền mọc ra một cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ theo tới vườn hoa lại bị mất dấu, đang ảo não thì nghe thấy có người lên tiếng.
"Tiểu...... Tiểu điện hạ làm gì vậy?"
"Ngươi là ai? Muốn đem đệ đệ của bản vương đi đâu!"
Đây là con đầu lòng của Vương gia gần sáu tuổi, tiểu bảo bối ca nhi xinh xắn đáng yêu, chỉ là tính tình quá hiền lành nhút nhát, không như Vương gia cha hắn lòng dạ ác độc.
"Còn giả bộ dọa người nữa." Trâu Tiểu An nhìn tiểu điện hạ bắt chước bộ dạng hung dữ của Vương gia cha hắn liền thấy buồn cười, y ôm hài tử ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Đại công tử. Bạn nhỏ ngoài mạnh trong yếu, rất sợ người lạ, vành mắt đã đỏ hoe còn gắng gượng chống nạnh nhìn y chằm chằm.
"Bản...... Bản vương đang hỏi ngươi đó."
"Bẩm tiểu điện hạ." Trâu Tiểu An lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay mềm mại lau nước mắt cho bạn nhỏ, "Vương gia thuê ta chăm sóc tiểu thế tử điện hạ, cho nên ta đem đệ đệ ngươi ra phơi nắng."
Bạn nhỏ sụt sịt một cái, mắt chớp chớp lại lăn xuống một hàng lệ, nhìn đứa nhỏ mặc tã lót trong ngực y rồi hỏi luôn miệng.
"Đệ đệ vẫn khỏe chứ? Ăn nhiều không? Ngủ ngon không? Có ngoan không?"
Từ khi Vương phi sinh con, Đại công tử đã không được gặp cha mình, càng không được thấy đệ đệ. Đứa trẻ còn nhỏ, ngoài miệng nói không nên lời nhưng trong lòng lo lắng, khổ sở rất lâu mới thừa dịp làm xong bài tập vụng trộm chạy tới thăm hỏi, từ phòng học đến sân sau e là đã mệt muốn chết rồi.
"Tốt lắm, tiểu...... tiểu điện hạ ngươi nhìn xem, nó đang cười với ngươi đây này." Trâu Tiểu An vuốt tóc Đại công tử rồi cầm bàn tay bé xíu của tiểu thế tử lên huơ huơ, "Nào, nắm tay ca ca đi."
Đại công tử nín khóc rồi lại cười, trịnh trọng nắm chặt ngón tay đệ đệ.
"Đệ đệ giống như chó con vậy."
"Có chỗ nào không giống chó con đâu, mỗi ngày chỉ biết ăn rồi ngủ. Nhưng trẻ con đều như vậy cả, tiểu điện hạ khi còn bé cũng thế thôi."
Bạn nhỏ hiếu kỳ nhìn y.
"Thật sao? Ta cũng vậy à?"
Trâu Tiểu An không gật mà cũng chẳng lắc.
"Hầu hết là vậy, chắc tiểu điện hạ cũng không khác mấy."
Bạn nhỏ đã quen với người trước mắt nên không còn sợ hãi nữa, cả người buông lỏng hơn.
"Ta tên Đường Nguyên, không cần gọi ta là tiểu điện hạ, ca ca xưng hô thế nào?"
"Gọi ca ca sợ không hợp lắm." Trâu Tiểu An nắm tay bạn nhỏ ngồi xuống băng ghế đá bên cạnh, "Gọi ta An thúc là được rồi."
"An thúc chăm sóc đệ đệ ta có gặp cha ta không? Cha ta vẫn khỏe chứ?"
Trâu Tiểu An nhớ tới Vương phi bị treo trên cổng thành giống như dưa muối, khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra.
"Cha ngươi khỏe lắm, đừng lo."
Chỉ là nên rắc thêm muối thôi.