Vương phi bị treo trên cổng thành ròng rã hai mươi ngày.
Người có làm bằng sắt cũng chịu không nổi cả ngày phơi gió phơi nắng còn chẳng được ăn uống gì.
Sáng nay Vương gia đang dạy Bánh Trôi luyện chữ thì nhận được tin mới.
Vương phi bị ngất, hiện giờ đang mời đại phu chữa trị.
Vương gia cũng không mấy quan tâm việc này, chỉ dặn đừng để y chết mà chừa lại chút hơi tàn, sau đó phất tay áo với thuộc hạ.
Người trước mặt vừa lui xuống thì tử sĩ áo đen liền âm thầm xuất hiện chờ lệnh.
"Đi xem xem sau khi Vương phi ngất thì người nào lo lắng nhất."
Vương phi này có thể quang minh chính đại thay xà đổi cột mà trong vương phủ không có nội ứng mới thật sự là có quỷ. Sắc mặt Vương gia lạnh như băng, hắn có thể tính sổ với tên điên nhưng trước hết phải bắt được nội ứng này đã.
Có thể tự do ra vào vương phủ kín như thùng sắt của hắn ngoại trừ tâm phúc thì chính là những tôi tớ nhỏ bé không đáng chú ý nhất.
——————
Trong lòng Vương gia có ngàn vạn suy tính, nhưng cẩn thận mấy cũng bị Bánh Trôi phát hiện. Bạn nhỏ nào hiểu được nhiều thứ rối rắm như vậy, chỉ nghe thấy cha ngất đi mà phụ thân vẫn thờ ơ, thân thể bé nhỏ hoảng sợ run lên, vừa sợ vừa khổ sở, vành mắt ửng đỏ, che miệng không dám khóc. Vương gia bên ngoài tất nhiên không phát hiện con trai lớn của mình đang đứng ở cửa phòng sau lưng.
Trâu Tiểu An vừa ra bếp nấu nước đường nên ban nãy không nghe được Vương gia dặn dò thuộc hạ, bưng lê chưng đường phèn tới thấy bộ dạng đáng thương của tiểu bảo bối thì xót hết cả ruột.
"Sao vậy?" Trâu Tiểu An đặt khay xuống rồi ngồi xổm bên cạnh Bánh Trôi, giang hai tay ra dỗ dành, "Mau tới An thúc ôm một cái."
Bánh Trôi thút thít nhào vào lòng Trâu Tiểu An, vẫn không dám khóc lớn để phụ thân nghe thấy mà chỉ có thể âm thầm nức nở, cả người run rẩy.
Vương gia nghe thấy động tĩnh mới quay lại, hắn nghi hoặc hỏi.
"Sao lại khóc?"
"Phụ thân...... Phụ thân, không cần......" Bạn nhỏ khóc thút thít nói năng đứt quãng, "Không cần...... cha...... và chúng con nữa sao?"
Trâu Tiểu An không chịu nổi con mình khóc thành dạng này, lông mày cũng nhíu chặt, ngữ khí đầy bất mãn.
"Vương gia làm gì mà hù dọa tiểu điện hạ như vậy?"
Vương gia tự nhiên bị trách móc nên trong lòng khó chịu, phất tay áo nổi giận.
"Đâu phải phụ thân không cần các ngươi, rõ ràng là cha ngươi không cần......"
Vương gia nghẹn họng, hắn nhìn Trâu Tiểu An ôm con lớn tràn đầy quan tâm, con nhỏ trong phòng vừa mới bú sữa no.
Thôi thôi, người kia ai cũng cần ai cũng quan tâm, chỉ là không để ý mình thôi.
"Vương gia muốn nói gì?"
Vương gia trầm mặc chốc lát, sau đó càn rỡ cười lên.
"Không có gì...... Bản vương lúc nào mà chẳng nhẫn tâm vô tình, thay phu nhân mới thì đã làm sao."
Dù sao trái tim phu nhân cũng không dành cho hắn, hắn là cái thá gì.