Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ
"Làm sao lại nóng như vậy?" Tuyên Cảnh duỗi tay đặt lên trán An Tuyệt, nhìn người hôn mê trên giường nhíu mày hỏi Đồng Ý Văn phía sau.
"Tiểu nhân đáng chết, cho rằng tiên sinh thật sự chỉ nghỉ ngơi, nên vẫn không vào quấy rầy, không biết tiên sinh thế nhưng lại sốt cao." Đồng Ý Văn lập tức quỳ trên mặt đất sợ hãi đáp.
Tuyên Cảnh nhìn hắn một cái, cũng không trách cứ nhiều, rút tay An Tuyệt từ trong chăn ra bắt mạch, phân phó: "Đi lấy bút mực tới."
Đồng Ý Võ vội đi đến thư phòng lấy bút mực, nơm nớp lo sợ đặt ở trên bàn.
Tuyên Cảnh đi đến lấy bút viết một phương thuốc đưa cho Đồng Ý Văn: "Đi bốc theo phương thuốc này, rồi nhanh nấu thuốc đem tới đây."
Thấy Đồng Ý Văn đã cầm phương thuốc chạy ra cửa, quay ra bảo Đồng Ý Võ: "Đi lấy một chậu nước và một tấm khăn lông sạch cho ta."
"Vâng." Đồng Ý Võ cũng vội chạy ra ngoài, nhanh chóng bưng chậu nước vào phòng.
Tuyên Cảnh nhận chiếc khăn từ trong tay hắn, tẩm ướt chiếc khăn rồi xoay người dặt ở trên trán An Tuyệt, cũng không quay đầu lại nói: "Được rồi, tới phòng bếp nấu chút cháo đi."
Đồng Ý Võ vội nhận mệnh.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tuyên Cảnh duỗi tay xoa thử khuôn mặt vì thời gian dài hôn mê mà gầy đến tái nhợt kia.
Một lúc sau đó, hắn mới như là sợ quấy nhiễu người đang trong giấc ngủ kia, lẩm bẩm nói: "Thật là thế sự khó lường, tìm ngươi nhiều năm như vậy, thế nhưng ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới tướng quân Kỳ Diệu dũng mãnh thiện chiến, uy danh lan xa kia sẽ là ngươi...... Thảo nào tên lại giống như vậy."
Ngón tay chậm rãi lướt trên khuôn mặt như được chạm khắc kia, mang theo sự ôn nhu và quyến luyến vô tận: "Chỉ là không biết, ngươi còn nhớ ta không nhỉ?"
Hỏi xong lại buồn bã thu tay, đặt lên cổ tay trái của mình, khóe môi nhếch lên tạo ra một nụ cườ khổ như có như không: "Chắc ngươi cũng không muốn nhớ lại nhỉ, rốt cuộc năm đó......"
"...... Lâm Thư." Người đang hôn mê đột nhiên nói ra hai chữ.
Thanh âm rất nhỏ, nhưng Tuyên Cảnh lại nghe thấy rõ ràng.
Cả người hắn cứng đờ, cố gắng bình tĩnh quay đầu nhìn về phía An Tuyệt một lần nữa.
"Vừa rồi... ngươi nói cái gì cơ?" Hắn nghe thấy giọng của mình gấp gáp hỏi.
Nhưng không có ai trả lời.
Mày An Tuyệt nhăn nhó, tay phải theo bản năng đặt lên cổ tay trái, lông mi rung rung hồi lâu, sau đó chậm rãi mở hai mắt.
Y mới tỉnh lại từ trong mơ, có chút mờ mịt nhìn chằm chằm đỉnh màn trong chốc lát, lông mi chớp chớp vài lần, mới khó khăn tỉnh lại hoàn toàn từ trong mơ.
Theo bản năng quay đầu lại, vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt mang cảm xúc phức tạp kia.
Sắc mặt An Tuyệt biến đổi, giãy giụa liền muốn ngồi dậy.
"Đừng nhúc nhích." Động tác Tuyên Cảnh cường ngạnh đè lại hai vai y, lại lấy chiếc khăn lông tẩm ướt rồi đắp lên trên trán y: "Ngươi còn đang sốt, chớ vận động."
An Tuyệt trong lòng buồn bực, nhưng không thể không thừa nhận rằng bản thân mình hiện giờ đang ở thế hạ phong, động tác vừa rồi xác thật cũng không có sức, đành phải quay đầu vào mặt trong, không chịu nhìn người ở mép giường.
"Muốn uống nước à?" Không khí ngưng trọng trong chốc lát, Tuyên Cảnh đột nhiên hỏi.
An Tuyệt không đáp, cũng không chịu quay đầu lại nhìn hắn.
Ngay sau đó lại đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một bàn tay to bám vào vai đỡ lên.
"Uống nước." Tuyên Cảnh đưa cốc nước tới trước đôi môi có hơi khô nứt, ngữ khí vẫn cường ngạnh như cũ.
An Tuyệt oán hận ngước mắt nhìn hắn một cái, giận dữ quay đầu.
"Ngươi nếu không uống, ta đã có thể hiếu thắng rót." Tuyên Cảnh nheo nheo mắt, thanh âm bình đạm như nước, chỉ là ôm lấy hắn bả vai tay buộc chặt một ít, mang theo nồng đậm nguy hiểm ý vị.
An tuyệt sao lại sợ hắn, hắn từ trước đến nay là ăn mềm không ăn cứng, bình sinh nhất không sợ chính là bị người hiếp bức, vẫn là vẫn duy trì cái kia cứng đờ tư thế không nhúc nhích.
Hai người giằng co một lát, Tuyên Cảnh trong mắt thay đổi bất ngờ, giây lát gian trên mặt hiện lên vô số loại thần sắc, cuối cùng cũng chỉ là thở dài, cúi đầu nhìn chằm chằm an tuyệt đường cong căng chặt đầy cõi lòng đề phòng cái ót chậm lại thanh âm nói: "Ngươi hà tất phải cứ khăng khăng mang địch ý với ta như vậy, từ khi rơi xuống Vãng Sinh Nhai, ta có từng hại ngươi chưa?"
Thấy An Tuyệt vẫn không chịu trả lời, thở dài: "Nếu thật sự ngươi không muốn ở lại, ta cho ngươi đi là được đúng không."
"Thật ư?" An Tuyệt gần như là lập tức mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn.
"Đương nhiên là thật." Tuyên Cảnh đưa cốc nước đến bên môi y một lần nữa: "Cho nên ngươi phải nhanh khoẻ lên."
Được câu trả lời, An Tuyệt mới uống cạn nước trong cốc.
Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên.
Đồng Ý Võ bưng thức ăn đến.
Tuyên Cảnh nhận bát từ trong tay hắn, vẫy lui mọi người xuống, động tác tự nhiên múc một thìa đưa tới bên miệng An Tuyệt.
An Tuyệt: "......"
"Bây giờ đã là đêm khuya, ngươi đã một ngày không ăn không uống, lại bệnh nữa thì sao, ăn chút gì thanh đạm nha." Thanh âm ôn hoà của Tuyên Cảnh vang lên.
An Tuyệt dừng lại trong chốc lát, động tác cứng đờ nhận bát trong tay hắn, biểu tình hơi mất tự nhiên: "Ta tự ăn được."
Tuyên Cảnh cũng không bắt ép, buông lỏng tay, lấy gối lóp xuống thắt lưng y, bản thân mình ngồi xuống ghế bên mép giường, lẳng lặng nhìn y ăn cơm.
An Tuyệt dưới ánh nhìn chằm chằm của hắn nhanh chóng giải quyết hơn phân nửa bát cháo trắng, còn chưa kịp mở miệng, Tuyên Cảnh lại cực độ tự nhiên duỗi tay đem chén tiếp qua đi đặt ở phía sau bàn thượng, quay lại đầu lấy mu bàn tay chạm chạm hắn cái trán, nhẹ giọng hỏi: "Thấy ổn hơn chưa?"
Ánh mắt An Tuyệt phức tạp nhìn hắn, vẫn không chịu nói câu nào.
"Nằm xuống nghỉ đi", Tuyên Cảnh đứng dậy rút ra hắn phía sau gối đầu bãi hồi nguyên dạng, đem người phóng bình ở trên giường, lại thế hắn dịch khẩn góc chăn, vẫn là không nhịn xuống hỏi: "Sau khi ngươi khỏe, thật sự phải đi sao?"
Ánh mắt An Tuyệt nhìn lên trần nhà, gật gật đầu.
"Vì sao không thể cùng ta ở tại Song Hòe Trấn? Chúng ta đã không còn là địch nữa mà." Tuyên Cảnh thu ở trong tay áo năm ngón tay chợt buộc chặt, nắm lấy tay áo. Trên mặt lại không có gì cảm xúc, chỉ lại nhẹ giọng nói: "Nếu là bởi vì lời nói việc làm hôm nay của ta, cho ta xin lỗi."
An Tuyệt nghe xong lời này, đồng tử dần dần có tiêu cự, chuyển mắt nhìn về phía hắn, chỉ cảm thấy tâm tình phá lệ phức tạp.
Thầm nghĩ người này thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách, làm nhất thời y cũng không biết nên làm gì.
Tuyên Cảnh như nhìn ra suy nghĩ trong y, cười nói: "Tướng quân có phải vì thái độ buổi sáng của ta, trong lòng đã nghi ngờ ta không?"
An Tuyệt thành thật gật gật đầu.
"Ngươi thật thẳng thắn" Tuyên Cảnh bật cười, lắc lắc đầu: "Kỳ thật ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, lời nói việc làm ban ngày của ta xác thật hơi thất lễ, không nên nói năng lỗ mãng với ngươi như vậy, lại càng không nên hạ độc ngươi...... Ta muốn ngươi ở lại, thì phải cho ngươi xem lòng chân thành, không thể làm như vậy được."
An Tuyệt trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm mắt hắn hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại muốn ta ở lại?"
Tuyên Cảnh thản nhiên đối mắt với y, đáp: "Cái này ban ngày ta đã nói qua, ta xác thật đã sinh lòng ngưỡng mộ tướng quân......" Thấy sắc mặt An Tuyệt chợt biến thành đen, vội sửa lại câu nói: "...... Là cảm giác khâm phục, lại thêm chúng ta hiện giờ đều lẻ loi một mình, liền nghĩ không bằng làm bạn tại nơi trời xa đất lạ này, sống nương tựa lẫn nhau."
An Tuyệt một lời khó nói hết nhìn hắn, quay đầu lại nói một câu: "Ta muốn đi tìm người."
Trong mắt Tuyên Cảnh chợt hiện lên một tia lạ thường, mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn: "Tìm người nào?"
"Bạn hồi còn nhỏ chơi cùng." An Tuyệt vẫn chưa cảm thấy có điều gì, đáp lời hắn.
Trên mặt Tuyên Cảnh cũng dần dần hiện ra sắc mặt phức tạp, lẳng lặng nhìn chăm chú An Tuyệt không nói nửa ngữ.
An Tuyệt yên lặng nhắm mắt, cũng không muốn nói thêm gì.
Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, Đồng Ý Văn bưng bát thuốc đến.
"Uống thuốc ngủ tiếp đi." Tuyên Cảnh nhận bát thuốc từ hắn: "Nếu vẫn luôn sốt cao không lùi, sợ là có khi cháy hỏng đầu óc."
An Tuyệt nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, yên lặng ngồi dậy uống một hơi cạn sạch nước thuốc đen lánh, há mồm nói cảm ơn, đang muốn chui về trong chăn, trong miệng bỗng nhiên bị Tuyên Cảnh nhét vào một vật.
Trải qua chuyện bị hạ độc trước kia cùng với tâm lí đề phòng từ xưa tới nay, An Tuyệt theo bản năng nghiêng đầu muốn nhổ ra.
Bị Tuyên Cảnh ngăn lại.
"Không được nhổ!" Tuyên Cảnh lấy quạt xếp để thượng hắn cằm, nhíu mày nói: "Đây không phải là độc."
An Tuyệt nhấp môi cảm nhận một chút, trong miệng quả nhiên tràn ngập vị ngọt thanh của mơ.
Y có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tuyên Cảnh: "Ta cũng không phải trẻ con ba tuổi, cũng không cảm thấy thuốc này......"
"Ai nói đại nhân đây thấy đắng?" Tuyên Cảnh chen lời y, nhếch một bên lông mày: "Chẳng qua là tiện tay thôi."
An Tuyệt bị hắm làm nghẹn, nằm xuống giường, duỗi tay duỗi chân, không nói thêm.
"Nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai ta lại đến nhìn ngươi." Tuyên Cảnh cũng không định ở lâu, cầm bát thuốc đưa cho Đồng Ý Văn, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, lúc đi tới cửa bỗng nhiên dừng lạ, ngữ khí hơ khẩn cầu nói: "Đối với việc ở lại...... Hy vọng ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ."
An Tuyệt nhìn góc áo hắn biến mất ở cửa, lại nhìn Đồng Ý Văn hành lễ với y, hơi có chút thất thần.
Tuyên Cảnh rốt cuộc vì sao đối xử với y như vậy, những ngày sau nên làm thế nào, trong lòng y không có bất kì ý tưởng gì.
Trước khi đi theo Kỳ Quan Mục, y muốn tồn tại nên sống, mỗi ngày bôn ba lao lực, cũng chỉ vì một nắm cơm.
Sau khi đi theo Kỳ Quan Mục, y là vì Kỳ Quan Mục mà sống, vượt mọi chông gai, chỉ vì giúp hắn đoạt được thứ hắn muốn, từ đó được một chút tán thưởng và thừa nhận, cùng với...... Một chút ôn nhu cực kỳ bé nhỏ.
Chỉ là hiện tại, y đã có kiến thức thập phần rộng lớn về đất trời, đã quên mất cảm giác vì tồn tại mà sống, cũng không cần lại vì Kỳ Quan Mục mà sống, nhân sinh của y phảng phất trong nháy mắt mất đi ý nghĩa cực kỳ quan trọng, chỉ còn lại sự lo sợ nghi hoặc và mờ mịt.
Ngày sau phải làm thế nào, muốn đi đâu, trong lòng y cũng không biết được, con đường phía như được bao phủ bởi một đám sương mù dày đặc, khiến y không rõ phương hướng, cũng không biết nên đi hướng nào.
Trước kia sống chết không chịu ở lại đây, cũng chỉ là bởi vì bị Tuyên Cảnh chọc tức.
Nhưng hôm nay người này lại ăn nói khép nép như thế......
An Tuyệt thu ánh mắt, quay đầu nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại nghĩ tới giấc mơ ban nãy.
Không biết tung tích Lê Mạch, cái người kia...... Lại ở trong cung, tìm không thấy Lê Mạch, không thể về Kỳ Diệu, cũng không muốn đi vào cung, bừng tỉnh phát hiện chính mình thế nhưng không chỗ nào để đi.
"Thật sự muốn ở tại nơi này không?" Y tự hỏi chính mình.
Miên man suy nghĩ một hồi, vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn là câu hỏi này, cuối cùng ý thức dần rơi vào mơ hồ do hiệu quả của thuốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT