*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Ninh Nhiên___
🐳___Nhắc đến đề tài này, hai người không hẹn mà đều trở nên trầm mặc.
Cái việc xảy ra ngoài ý muốn vào hai năm trước... Kỳ thật nói khéo cũng không khéo, nhưng nếu nói không khéo, thì thật ra lại vô cùng khéo.
Chu Túy Túy suy nghĩ một lúc, liền đưa tay xoa xoa lỗ tai của chính mình, cảm thấy hơi hối hận vì lời trêu chọc Thẩm Nam mà bản thân vừa nói ra...... Trêu chọc anh thì không có gì lớn, nhưng quan trọng chính là bản thân cô cũng bị lâm vào tình huống xấu hổ khó nói kia.
Cô nghiêng đầu quan sát phong cảnh đang liên tục xẹt qua phía bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy bọn họ cách quán bar càng lúc càng xa......
—— hai năm trước, đêm khuya.
Hai người chỉ vừa mới bước vào nhà, đèn trong phòng khách vẫn chưa kịp mở thì Chu Túy Túy đã trực tiếp áp Thẩm Nam lên trên cửa, sau đó liều mạng hôn anh.
Thẩm Nam sửng sốt, trong phút chốc vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Chờ đến lúc lấy lại được tinh thần, anh theo bản năng muốn đẩy Chu Túy Túy ra, nhưng cô đã quấn chặt vào người anh không buông, tay chân đều cùng hoạt động. Thậm chí là ở ngay thời điểm Thẩm Nam chuẩn bị mở miệng khuyên bảo, cô lại mở to hai mắt, con ngươi đen láy ướt dầm dề nhìn thẳng vào anh, đáng thương hề hề hỏi: "Đến anh mà cũng ghét bỏ tôi sao?"
Nói xong, cô trực tiếp duỗi tay qua.....
Ánh mắt của Thẩm Nam âm trầm, tùy ý để cô xằng bậy.
Đêm đó, hai người đều có uống một chút rượu.
Anh cũng không biết vì sao mọi chuyện lại đến mức này, chỉ biết bản thân đã chiều theo ý của Chu Túy Túy một cách không thể lý giải được.
Hai người ở phía sau cánh cửa hôn nhau...... Môi lưỡi dây dưa, khó lòng tách khỏi.
Bị Chu Túy Túy kích thích quá độ, mỗi một cái hôn của Thẩm Nam đều mang theo một tia tàn nhẫn cùng chiếm hữu.
Từ cửa nhà đến phòng ngủ, quần áo liên tục được ném xuống, lẻ loi rơi trên mặt đất.
Chu Túy Túy đưa tay ôm lấy cổ Thẩm Nam, lui dần về phía sau, hướng phòng ngủ đi đến. Cô cũng không hề cam lòng yếu thế chút nào, sát sao cắn lên môi của Thẩm Nam, vừa hôn vừa mút, hai người em tiến anh lui, thế lực ngang nhau, ai cũng không chịu thua.
Hôn mãi cho đến lúc sắp không thở nổi nữa, Chu Túy Túy mới hé miệng cắn Thẩm Nam một cái.
Thẩm Nam ăn đau, vừa định buông cô ra thì người này lại giống như một con báo nhỏ, ngửa đầu hôn lên hầu kết của anh, cô đây là cố ý.
Không thể nhịn được nữa!
Thẩm Nam ôm lấy cô, trực tiếp đem người ném thẳng lên trên giường....
"Chu Túy Túy, đây là em tự mình chuốc lấy."
Cô nhướng mi, diễu võ dương oai nhìn Thẩm Nam, vẻ mặt khiêu khích: "Ai tự chuốc còn chưa biết được đâu!"
Mọi chuyện diễn ra sau đó đều vượt ra khỏi sự khống chế của cả hai.
Độ ấm trong phòng dần dần tăng cao.
Đèn không mở, bức màn hé ra một nửa để lộ ánh trăng mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy hình bóng của hai người.
Màn đêm càng lúc càng sâu thăm thẳm....
*
Đang nghĩ ngợi lung tung thì xe đột nhiên dừng lại, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Em đang suy nghĩ cái gì?"
Thẩm Nam đảo mắt, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm về phía Chu Túy Túy, vào lúc ánh mắt chạm đến khuôn mặt của cô, giọng nói lại hạ thấp thêm vài phần: "Sao mặt lại đỏ đến như vậy?"
Chu Túy Túy hoàn hồn, nhéo nhéo lỗ tai đang có chút nóng lên của mình, nhìn một bên khuôn mặt cứng rắn của người đàn ông, đánh giá một vòng từ trên xuống dưới, rồi sau đó ánh mắt dừng lại ở hầu kết đang lăn lộn lên xuống của anh, liếm môi.
Không thể không nói, Thẩm Nam mạnh mẽ cứng rắn đến mức.... Làm cho người ta ngủ qua một lần liền khó có thể quên được.
Nghĩ thế, Chu Túy Túy ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tới rồi?"
Từ lúc chạy xa khỏi quán bar, xe của bọn họ vẫn luôn đi về hướng bãi đỗ xe của tiểu khu.
Ánh mắt nặng nề của Thẩm Nam nhìn thoáng qua cô một cái, cởi bỏ đai an toàn rồi xuống xe.
Chu Túy Túy nhướng mày, ghé vào trên cửa sổ xe nhìn về phía Thẩm Nam, trong ánh mắt tràn đầy giảo hoạt: "Thẩm đội trưởng, vì sao lại không tiếp tục hỏi?"
Dường như người này càng trốn tránh thì hứng thú của cô sẽ càng thêm mãnh liệt. Hoặc có lẽ là cô cũng đang muốn tìm một chuyện gì đó để dời đi lực chú ý, không có Thu Thu ở bên cạnh, người mà Chu Túy Túy có thể đùa giỡn nhưng lại không hề nổi giận với cô, cũng chỉ có một mình Thẩm Nam.
Bước chân của Thẩm Nam khựng lại một chút, không muốn để ý đến cô.
Nghĩ cũng biết, vấn đề này chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Hai người một trước một sau tiến vào thang máy, Chu Túy Túy nhích qua đứng gần bên cạnh Thẩm Nam, thừa dịp Thẩm Nam không chú ý, dùng ngón tay chọc chọc lên cơ thể cường tráng của anh, trước sau như một, vô cùng cứng rắn.... Đối diện với tầm mắt của Thẩm Nam, cô chỉ chớp chớp mắt, nghịch ngợm cười: "Không phải cố ý."
Thẩm Nam nhìn cô hồi lâu, sau đó nhếch khóe môi, cười khẽ.
Không cần biết có phải là cố ý hay không, nhưng chắc chắn cô đang có âm mưu gì đó.
Hai người vào nhà, vừa đổi giày xong thì Thẩm Nam đã lập tức đi thẳng đến phòng bếp, Chu Túy Túy nhìn thấy thế cũng theo anh qua đó.
Cô đi theo phía sau Thẩm Nam, thấy anh vừa rót đầy ly nước đã nhanh nhẹn đoạt lấy, rất mau liền uống xong.
"...."
Thẩm Nam nâng mí mắt, lãnh đạm nhìn cô.
Chu Túy Túy cười hì hì, sau khi uống xong thì đưa lại cái ly cho anh, vẻ mặt đứng đắn: "Cảm ơn Thẩm đội trưởng đã rót nước cho."
Thẩm Nam nghe vậy liền bị chọc tức đến bật cười.
Anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh mình, chiều cao của Chu Túy Túy lúc đứng với những cô gái khác cũng xem như không tồi, nhưng khi đứng trước mặt anh thì lại tương đối nhỏ nhắn, hai người hơn kém nhau 20cm, vả lại cô còn rất gầy, khi đối diện với anh lại càng thêm tinh tế nhỏ xinh. Cả người cao cao gầy gầy, khiến cho Thẩm Nam có cảm giác chỉ cần anh hơi dùng thêm một chút lực là có thể đem eo của cô bóp gãy.
Nghĩ đến phần da thịt tinh tế mềm mại ẩn giấu bên dưới lớp quần áo kia, Thẩm Nam như bị điểm huyệt, hầu kết lên xuống hai cái, nhanh chóng rũ mắt cầm lấy cái ly không bên cạnh, rót lại một ly nước lạnh thật đầy, sau đó tự mình uống hết.
Chu Túy Túy ở một bên đứng nhìn, chỉ cảm thấy buồn cười. Thẩm Nam người này, giống như là bất kể bạn có trêu chọc anh ấy thế nào đi nữa thì anh ấy cũng sẽ không nổi giận với bạn, chỉ để bạn tùy ý làm loạn.
Cô nhìn chằm chằm anh một hồi, tròng mắt đen láy đảo quanh một vòng, ý đồ xấu lại bắt đầu nổi lên.
Từ trong phòng bếp đi ra, Chu Túy Túy lê dép đi theo bên cạnh anh, thời điểm Thẩm Nam muốn bước vào trong phòng ngủ, cô liền duỗi tay nắm lấy quần áo của anh.
"Nói cho anh nghe chuyện này."
Thẩm Nam gật đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Em nói đi."
"Lát nữa tôi muốn đi ra ngoài một chuyến."
Thẩm Nam khựng lại, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Chu Túy Túy cười cười, vén tóc nói: "Anh có còn nhớ Hạ Văn không? Là người bạn thân kia của tôi đó."
"Ừ."
Chu Túy Túy có chút kinh ngạc, người này thế nhưng vẫn còn nhớ rõ.
"Anh không muốn bồi tôi uống rượu thì đêm nay Hạ Văn sẽ bồi tôi uống." Cô nhướng mày, đắc ý dạt dào nhìn anh, hai mắt tràn đầy nghịch ngợm: "Anh yên tâm, nếu lần này tôi có uống say cũng sẽ tuyệt đối không ngủ với anh."
Hầu kết của Thẩm Nam lăn lăn, híp mắt nhìn Chu Túy Túy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Túy Túy!"
Anh đây là đang cảnh cáo cô.
Chu Túy Túy nhún vai, một chút cũng không hề thấy sợ bộ dáng này của anh: "Như thế nào?" Cô nhón chân trừng lớn mắt nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt vô tội: "Tôi nói sai rồi sao?"
Thẩm Nam hừ một tiếng, mở cửa phòng rồi lập tức đi vào: "Nhớ cho kỹ lời em đã nói."
Nói xong liền ở trước mặt của Chu Túy Túy, trực tiếp đem cửa phòng đóng lại.
Chu Túy Túy mở to hai mắt nhìn về phía cánh cửa đang khép chặt trước mắt, nhất thời không còn lời gì để nói.
Dựa! [1]
"Vì sao anh lại phải đóng cửa?"
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Nam từ trong phòng truyền đến: "Sợ em ngủ với tôi."
Chu Túy Túy: "...."
Cô đứng tại chỗ, nhớ đến câu mà Thẩm Nam vừa mới nói với mình, nghĩ đi nghĩ lại, không tự chủ được liền bật cười.
Tâm tình đang cực kỳ sa sút từ lúc vừa về nhà đến giờ giống như trong nháy mắt đã tốt hơn vài phần. Cô cười khẽ một tiếng, xoay người đi vào căn phòng bên cạnh.
Mười phút sau, Chu Túy Túy thay một chiếc váy liền bước ra, vào lúc trước khi ra ngoài, cô còn cố ý gõ cửa căn phòng cách vách, kêu lên: "Tôi đi nhé."
Thẩm Nam từ trong phòng tắm đi ra mở cửa, một câu cũng chưa kịp nói, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của cô đang dần biến mất ở trước mắt, còn có cần cổ trắng đến lóa mắt kia, anh theo bản năng híp mắt lại.
*
Điểm hẹn của Chu Túy Túy và Hạ Văn cũng không có gì đáng để bất ngờ, chính là quán bar.
Hai người đều là những nhân sĩ yêu rượu, hơn nữa còn thích chơi đùa.
Tính cách của Chu Túy Túy trước đây vẫn luôn bị kiềm chế trói buộc, sở dĩ có thể trở thành bạn tốt với Hạ Văn chính là bởi vì không giả vờ nổi nữa.
Trước kia, Hạ Văn cảm thấy rất chán ghét đối với những việc làm lễ phép khéo léo của Chu Túy Túy, nhìn thế nào cũng cảm thấy người này sống không chân thật, rõ ràng trong ánh mắt không có bất kỳ cái gì gọi là cảm tình và độ ấm, thế nhưng cô lại cố tình giả bộ thành dạng người ngươi nói cái gì ta liền nghe cái đó, cái gì cũng đều dựa theo lời nói của ngươi mà hoàn thành thật tốt, ta chính là một đứa bé ngoan....
Tóm gọn lại tất cả mọi chuyện.
Hai người vào thời điểm học cao trung, vẫn luôn là thái độ nhìn nhau không thuận mắt.
Lên đại học, không hiểu cơ duyên gì mà hai người lại tiếp tục học chung một trường, lại còn được phân vào cùng một lớp, lúc này mới dần dần cảm thấy quen thuộc, sau khi hiểu rõ nhau, Hạ Văn liền dồn hết sức lực đem một bộ mặt khác của Chu Túy Túy đào ra, một chút cũng không khách khí làm cho kiểu người ngoan hiền mà Chu Túy Túy cố gắng xây dựng sụp đổ hoàn toàn. Về sau, Hạ Văn cuối cùng cũng biết được vì sao mà cô phải tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thì ra tất cả đều là bị ép buộc.
Là do hoàn cảnh trưởng thành và bị gia đình bức bách.
Hạ Văn lái xe đến dưới lầu, sau khi nhìn thấy bộ váy trên người của Chu Túy Túy thì lưu manh huýt sáo một tiếng: "Em gái thật xuất sắc!"
Chu Túy Túy mặc một bộ váy nhỏ màu đen, có dây buộc trước ngực đi kèm với một chiếc thắt lưng, xương quai xanh của cô vừa tinh xảo lại xinh đẹp, thời điểm để lộ sẽ vô hình sinh ra một loại cảm giác chọc người. Hơn nữa, mấy năm nay ở cổ trấn lại được bảo dưỡng quá tốt, da thịt trắng như tuyết, nhất cử nhất động đều phá lệ quyến rũ, kết hợp với ngũ quan vừa kiều diễm vừa trong sáng kia, Hạ Văn dám cam đoan ánh trăng sáng của quán bar đêm nay nhất định là Chu Túy Túy.
Đã lâu rồi cô ấy chưa nhìn thấy được dáng vẻ này của Chu Túy Túy, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Sau khi lên xe, Chu Túy Túy liền mỉm cười với cô ấy, rồi mới đem áo khoác lúc nãy vừa mặc ở trong thang máy cởi ra, đôi mắt cong thành trăng non nhìn về phía Hạ Văn: "Có nhớ tớ không."
"Đương nhiên có." Hạ Văn vừa lái xe vừa nói: "Nếu không nhớ cậu, thì còn lâu mới rủ cậu đến quán bar giữ thể diện cho tớ!"
Chu Túy Túy khựng lại, liếc cô ấy một cái: "Vậy ra tác dụng của tớ cũng chỉ có như vậy thôi sao?"
"Đương nhiên không phải." Hạ Văn cười: "Cậu còn có thể bồi tớ uống rượu."
Cả hai đều cười phá lên, mặc dù đã lâu không gặp, nhưng giữa hai người các cô cũng không hề có cảm giác xa cách.
"Cậu ra ngoài.... Ông xã của cậu cũng không nói gì sao?"
Chu Túy Túy ngẩn ra, sau đó nở nụ cười giống hệt yêu tinh: "Tớ có nói với anh ấy."
Hạ Văn vuốt cằm nhìn thấy bộ dáng này của cô, cuối cùng cảm thấy Chu Túy Túy nhất định là đang có ý đồ xấu, Hạ Văn suy nghĩ một hồi, không nhịn được muốn vạch trần cô: "Sao tớ lại cảm thấy cậu giống như là đang có kế hoạch gì đó ấy nhỉ?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô ấy: "Tớ không có, tớ thì có kế hoạch gì được chứ, tớ là một công dân tốt chẳng lẽ lại đi tính kế trụ cột của quốc gia hay sao?"
Hạ Văn nghẹn lại, liếc mắt nhìn cô một cái: "Có tính kế hay không bản thân cậu tự biết."
Người này có thể dùng vẻ mặt tươi cười để che dấu một bụng đầy ý nghĩ xấu xa làm cho người khác tự mình lọt vào cái bẫy mà cô đã lập sẵn. Hạ Văn cảm thấy dáng vẻ này của Chu Túy Túy giống như là đang đợi làm thịt con dê béo nhỏ Thẩm Nam vậy, chỉ cần không cẩn thận một cái liền sẽ sa lưới, bị người phụ nữ này ăn tươi nuốt sống.
Chu Túy Túy chỉ cười không nói gì, tay gác ở trên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài.
*
Ở quán bar cực kỳ náo nhiệt, chỉ vừa mới đi đến cửa thôi mà đã có thể bị âm nhạc đang vọng ra làm cho đinh tai nhức óc.
Hạ Văn quen cửa quen nẻo dẫn cô vào trong, trước khi tiến vào, Chu Túy Túy còn nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Quán bar này vẫn còn mở cửa?"
Đây là quán bar lúc trước bọn họ thường xuyên lui tới.
"Đúng vậy, hai năm nay còn làm ăn rất tốt, khoảng thời gian trước có minh tinh từng xuất hiện ở chỗ này, giúp quán bar quảng cáo một đợt."
Từ đó về sau, người tới đây cũng càng ngày càng nhiều.
Chu Túy Túy câu môi cười, tỏ vẻ bản thân đã hiểu rõ.
Hai người đi vào, tìm vị trí ngồi xuống, bắt đầu cuộc sống về đêm như bao cô gái khác khi đến quán bar.
Lúc điện thoại của Lục Gia Tu gọi đến, Thẩm Nam đang định tùy tiện làm một chút gì đó để ăn.
Anh nhận điện thoại, nói chuyện được hai câu liền trực tiếp thay quần áo cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi đi tới trước cửa quán bar, Thẩm Nam mới theo bản năng ngẩng đầu đưa mắt nhìn bảng hiệu của quán, vẫn quen thuộc giống rước đây, tên cũng như cũ không hề thay đổi.
Anh rũ mắt, sau khi nói với người phục vụ ở trước cửa vài câu thì được dẫn lên lầu hai.
Thẩm Nam vừa đến, Lục Gia Tu đã nhanh chóng kêu lên: "Thẩm gia, bên này."
Anh đưa mắt nhìn sang, Lục Gia Tu đang ngồi chung với Hồ Dật, vừa nhìn thấy hai người bọn họ, anh khó có diệp thật sự tươi cười, ba người gặp mặt liền chào hỏi nhau vài câu: "Đã lâu không gặp."
Thẩm Nam nhìn xung quanh một vòng hỏi: "Chu Nhiên đâu?"
Bốn người bọn họ quen biết nhau từ bé, chỉ là sau này Thẩm Nam và Chu Nhiên đều lần lượt tham gia quân ngũ, Lục Gia Tu với Hồ Dật thì đi theo con đường làm ăn, cho nên cũng dần ít liên lạc với nhau. Chu Nhiên còn đỡ, làm cảnh sát hình sự nên lâu lâu cũng có thể tụ tập gặp mặt, nhưng Thẩm Nam thì ngược lại.... Người này vừa đi biên cương hai năm, ai cũng không gặp được.
"Vẫn đang làm nhiệm vụ, sẽ tới đây trễ một chút." Lục Gia Tu mỉm cười nhìn anh, duỗi tay qua đấm một quyền lên vai của Thẩm Nam: "Cuối cùng cũng đã trở về."
Thẩm Nam câu môi cười xem như biểu đạt tình cảm của chính mình, ở bên cạnh bọn họ cũng tương đối thả lỏng hơn.
Ba người cùng nhau ăn cơm uống rượu, từ vị trí ghế lô ở lầu hai cũng vừa vặn có thể nhìn xuống được đại sảnh dưới lầu.
Thẩm Nam ngồi sát bên cạnh cửa sổ, cúi đầu quét mắt nhìn một vòng bên trong đại sảnh, sau khi nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc, anh nâng đầu lưỡi chống lên khóe miệng, khẽ hừ một tiếng.
Hồ Dật và Lục Gia Tu vẫn còn ngồi ở bên cạnh sôi nổi trò chuyện: "Lần này trở về rồi có đi nữa không?"
Thẩm Nam ừ một tiếng: "Xem nhiệm vụ đã."
Rất nhiều thời điểm, bọn họ có bị điều đi hay không, phải ở lại nơi nào, đều không phải là chuyện mà bản thân có thể tự quyết định được.
Lục Gia Tu cười nhạt, hơi nhướng mày nói: "Nếu như cậu muốn ở lại nơi này...."
Anh ấy còn chưa nói xong thì Thẩm Nam lại đột nhiên đứng lên, vào lúc hai người bọn họ đang bất ngờ không kịp đề phòng, anh đã xoay người chạy đi.
Lục Gia Tu vẫn còn đang cầm ly rượu lơ lững giữa không trung, sửng sốt nhìn về phía Hồ Dật: "Cậu ấy làm gì vậy?"
Hồ Dật lắc đầu, cũng bày ra vẻ mặt mộng bức. [2]
Như nghĩ ra được gì đó, anh ta nhìn xuống dưới lầu, chỉ vào bóng người có hơi mơ hồ ở phía dưới: "Người kia chẳng phải là bà xã của Thẩm Nam hay sao?"
Lục Gia Tu đưa mắt nhìn theo: "Ồ, thật sự là cô ấy, đúng là càng ngày càng xinh đẹp."
Hai người nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn xuống người đàn ông đang đứng bên cạnh Chu Túy Túy, Hồ Dật mạnh dạn đưa ra phỏng đoán: "Thẩm gia đây là.... Bảo vệ bà xã nhỉ?"
[1] /靠 – Kào/ Kháo, Dựa: một từ lóng của giới trẻ Trung Quốc dùng để chửi thề (tương đương ĐM,...)
[2] /一脸懵逼/ Vẻ mặt mộng bức: mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) 'ngoài khét trong sống'. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị 'sét đánh' bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm. (Nguồn: Nhà Tụi Tui)
#Bonus cho mọi người tấm ảnh về vẻ mặt này:🐳
Hello mọi người em là Nhiên đâyy (┐(︶▽︶)┌)Chuyện là em vừa kết thúc kỳ thi quan trọng nhất đời học sinh vào ngày [08.07.21] và như lời hứa hẹn trước đó thì bây giờ em xin thông báo là tất cả các bé con trong nhà sẽ được tiếp tục tiến hành edit nhé mọi người ơi!
Cảm ơn mọi người thời gian qua đã kiên nhẫn chờ đợi em trong thời gian em tạm ngừng để ôn thi và hoàn thành kỳ thi một cách suôn sẻ nhất! Mãi yêu mọi người ạ! ❤