Giấy thần kinh của Nhiếp Nhiên trở nên căng thẳngCô vô thức định rụt tay lại thì Hoắc Hoành như đọc được suy nghĩ của cô nên lại càng nắm chặt hơn.

Thậm chí, anh ta còn an ủi một câu: “Cô sợ sao?” Sợ cái đầu chết tiệt nhà anh ấy! Nhìn cô giống sợ lắm sao? Rõ ràng | là cô muốn rút tay lại có được không! Liên quan gì đến việc sợ hay không! Sàm sỡ người khác, thật không biết xấu hổ mà! Hoắc Hoành thấy ánh mắt tối sầm hơi tức giận của cô, khóe môi khẽ cong lên nhưng vẫn giả vờ như không nhìn thấy gì cảNhưng Nhiếp Nhiên trước giờ không phải là người mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, cô nói với giọng thỏ thẻ: “Ngài Hoắc, tôi thấy hơi nóng, tôi đi rót một cốc nước mát uống.

” Cô không tin, chiều này không thể khiến anh ta bỏ tay cô ra.

Quả nhiên bàn tay to lớn cầm chặt tay cô dần dần nới lỏng ra, Nhiếp Nhiên tranh thủ cơ hội này rút tay về, lần trong bóng tối tìm đường vào bếp.

Cô rót cho tôi một cốc với nhé!”Giọng của Hoắc Hoành gọi với phía sau, Nhiếp Nhiên không cam tâm tình nguyện “ùm” một tiếng, sau đó đi vào bếpThật là biết sai bảo người khác! Lúc cô đi ra, hai tay bưng hai cốc nước lạnh, cô đưa một cốc ra trước mặt Hoắc Hoành, “Ngài Hoắc, nước của anh.

”“Cảm ơn!”Hoắc Hoành đưa tay ra đỡ lấy cốc nước, nhưng không hiểu sao, chắc là do trong phòng quá tối mà Nhiếp Nhiên vừa đưa cốc nước qua thì “áo” một cái, nước đổ hết lên quần anh ta, cốc nước cũng rơi xuống đấtHoắc Hoành hơi cau mày lại nhưng thần thái trên khuôn mặt vẫn vô cùng đẹp“Á! Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu! Xin lỗi! Xin lỗi anh!” Biểu cảm của cô vô cùng căng thẳng, cô rút ra3mười mấy tờ giấy chà liên tục lên chỗ đổ nước ở quần của Hoắc HoànhTrong lòng vô cùng buồn bã, sớm biết thế này cô đã rót một cốc nước nóng rồi! Trái lại Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn lại vô cùng bình tĩnh, nhìn cô bận rộn lau nước trên đùi mình mà không nói câu nào.

Một lúc sau anh ta mới thấp giọng gọi một tiếng: “Diệp Lan.

”Âm thanh đó đúng là mờ ám.

“Hả?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên thì cảm thấy gáy mình bị giữ lại, một giây sau một nụ hôn ấm áp ập đến.

Nhiếp Nhiên thấy đầu óc mình như bị nổ tung“T.

.

Ư.

.

ưm” Cô từ chối một cách vô thức, dùng lực đẩy anh ta ra, tức giận gọi cả họ cả tên: “Hoắc Hoành! Anh làm gì đấy!” Trong bóng tối, tròng kính của Hoắc Hoành lóe sáng,1anh ta túm lấy cằm Nhiếp Nhiên, ép cô ngẩng đầu lên, miệng lộ rõ vẻ đắc ý: “Cô nói làm cái gì cơ?” Rồi anh ta lập tức ôm chặt cô vào lòng, cúi người nhằm đúng đôi môi cô một lần nữaĐôi môi mà anh ta ao ước bao đêm, cuối cùng cũng được nếm thử, vừa mới chạm vào đôi môi mềm mại ấy anh ta đã cảm thấy hạ thân căng cứng.

Lúc cô xin nghỉ phép, ngày nào trong đầu anh ta cũng mơ về âm thanh mê hồn mà hôm trước anh ta đã nghe trộm được.

Tay anh ta vô thức càng ghì chặt hơn.

“Này! Um! Hoắc.

ừm! ”Nhiếp Nhiên cảm thấy eo mình như gãy đi, môi bị anh ta giày vò đến nỗi tê rần rồiNgoài việc giãy giụa phản kháng ra thì cô chỉ biết cắn chặt mối lạiCuối cùng8không nhẫn nhịn nữa, Nhiếp Nhiên đấm một cái vào mạng sườn anh ta, quả nhiên Hoắc Hoành kêu lên một tiếng, lực ở tay cũng giảm đi vài phần.

Nhiếp Nhiên cũng nhân cơ hội này mà thu người lại, tát cho anh tamột cú trời giáng“Bốp! ” Âm thanh của cái tát vang lên trong căn phòng tối.

------oOo------.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play