giữa trưa, Nhiếp Nhiên bỏ sổ sách vào trong két bảo hiểm, khóa két lại rồi mới đi xuống nhà ăn ở tầng dưới.

Cô vừa mới vào nhà ăn ở tầng 10 đã nghe thấy ở trong có âm thanh ồn ào.

Dù sao đã bận bịu suốt cả buổi sáng, chỉ có lúc ăn cơm mới có thể nói chuyện thoải mái mà thôi.

Nhiếp Nhiên tới nơi lấy cơm, lựa chọn mấy món, sau đó bưng khay cơm đi tìm một chỗ trống.

“Đũa của cô đây.

” Đột nhiên, có một người xa lạ xuất hiện ở bên cạnh cô, trong tay còn cầm một đôi đũa.

Nhiếp Nhiên bình thản nhìn anh ta, sau đó rút một đôi đũa từ trong ống đũa ra, cười, “Tôi đã có rồi, cảm ơn.

”Người nọ gật đầu, xoay người rời điNhiếp Nhiên tự tìm chỗ ngồi xuống ăn cơm.

Người ngoài nhìn vào thì thấy đây chỉ là một bản nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, thậm chí còn không được coi là nhạc đệm, căn bản chẳng đáng để lưu tâmLại qua một tuần nữa, cảnh tượng vẫn như thế, vẫn là lời nói ấy nhưng kết quả lại khác.

“Đũa của cô đây.

” Một đôi đũa được một phụ bếp đưa ra, Nhiếp Nhiên nhìn người đó, gật đầu nhận lấy, “Cảm ơn!”Sau đó tránh ra.

Hai người không nói với nhau quá mười chữ, nhưng hai lần hành động giống nhau này lại chứng tỏ một lần từ chối, một lần tiếp nhậntín hiệu của người truyền tinĐây là thống nhất của cô và Lệ Xuyên Lâm, bởi vì cô từng bị mất điện thoại nên cô không dám tin tưởng dùng nữa, luôn3để điện thoại lại ở trong căn phòng chưa bao giờ dùng tới là phòng ngủCô dứt khoát đổi thành ám hiệu liên lạc, tuy rằng cách thức có hơi cũ nhưng còn tốt chẳn so với việc bị nghe lénMà sở dĩ lần trước cô từ chối là vì cô vừa mới kết thúc xong với Hoắc HoànhTuy rằng đúng là Hoắc Hoành đã dẫn người đi, nhưng con người đó luôn rất gian xảo, còn đồng ý với cô quá mức quyết đoán nên trong lòng cô vẫn rất lo lắng.

Cho nên cô vẫn nín nhịn không hành động, đợi ước chừng một tuần sau mới chấp nhận tín hiệu.

Chạng vạng sáu giờ tối, tan tầm, các nhân viên văn phòng đều rời khỏi tòa nhà, Nhiếp Nhiên cũng hòa vào dòng người đi về phía xe điện ngầm.

Sau khi đổi xe mấy1lần, gần như đã đi dạo hết thành phố A rồi, cô mới nhanh chóng nhảy lên một chiếc taxi, đi tới địa điểm hẹn gặp được chỉ định.

Vào phòng chờ, Lệ Xuyên Lâm đã tới và đang chờ sẵn.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy cô mặc đồ công sở, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu xám bạc thì hỏi: “Sao thể, có người theo dõi cô à?” “Ừm.

” Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh anh ta, rót nước uống một ngụmĐi tới được đây, cô vừa mệt lại vừa khátGiờ tan tầm, người trong xe điện ngầm nhiều tới mức người có thểdán chặt được vào cửa xe bằng kính, cô lại đi mấy chặng liền, quả thực mệt muốn chếtCòn mệt gấp mấy lần huấn luyện ấy chứ!“Có chuyện gì vậy?” Lệ Xuyên Lâm thầy cô chỉ ừ hử một8tiếng rồi không nói gì nữa thì nhíu mày, giọng lạnh đi mấy phần, “Đừng có ậmậm ừ với tôi nữa.

” Nhiếp Nhiên đặt cốc nước xuống, nhìn về phía anh ta, “Anh nhận được tin tức chưa? Có hai cổ đông trong công ty của Hoắc Hoành bị thương.

”Lệ Xuyên Lâm không theo kịp suy nghĩ của cô, lắc đầu theo bản năng, “Tạm thời chưa nhận được, nhưng mà sao cô biết?”Nhiếp Nhiên nghịch cái cốc trên tay, đáp: “Một người là do người trong nhà họ bắn, còn một người.

.

là do tôi bắn.

” Hai chữ cuối cùng kia y như giọt nước bắn lên chảo dầu sôi, khiến cho tâm thần Lệ Xuyên Lâm chấn động.

“Cô nói cái gì?”------oOo------.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play