Thời tiết cuối tháng tám vẫn nóng như đổ lửa.

Cuộc sát hạch thể năng một tháng một lần cũng đã đến, mọi người bị dẫn ra sau núi xếp thành hai hàng.

“Sát hạch thể năng là hạng mục được tổ chức vào mỗi cuối tháng, để khích lệ ý chí chiến đấu của các em! Nhưng lần sát hạch này của chúng ta còn là để đào thải một vài học viên không hợp tư cách!”Đào thải ư?Tân binh trải qua ba tháng huấn luyện, hai tháng đầu đều không có quy chế đào thải, sao đến tháng cuối cùng lại xuất hiện quy chế đào thải chứ?Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Phương Lượng lại tiếp tục nói: “Nội dung sát hạch ngày hôm nay là mang vật nặng chạy bộ 6km, người nào về cuối cùng sẽ bị đào thải, nghe rõ chưa?”“Rõ!” Âm thanh đều nhịp vang lên.

Phương Lượng gật đầu hài lòng, khóe môi cong lên thành một nụ cười.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều chạy nhanh về phía trước.

Bởi vì có chế độ đào thải nên những người này cực kỳ máu lửa, Nhiếp Nhiên thấy có mấy người đã vọt lên trước mình.

Nhưng rất nhanh, bao cát buộc trên chân bắt đầu phát huy tác dụng, đôi chân nặng trịch làm cho tốc độ của bọn họ bắt đầu chậm dần lại.

Thậm chí, còn chưa tới giữa sườn núi, bọn họ đã cảm thấy không thể nhấc chân nổi nữa rồi, trong lòng bắt đầu trở nên nôn nóng, lỡ như bị đào thải thì làm sao đây? Nhưng khi bọn họ nhìn xuống phía sau, lại lập tức yên tâm.

Bởi vì Nhiếp Nhiên đang chậm chạp chạy ở tít sau cùng, cô chạy bộ với tốc độ không vội vàng, không nóng nảy, còn người ở vị trí thứ hai từ dưới lên là Phùng Anh Anh đang bị thương ở chân.

Giữa rừng cây xanh um, chỉ nghe thấy tiếng chim chóc hót líu lo.

Phùng Anh Anh cố ý chạy chậm lại, sóng vai cùng Nhiếp Nhiên chạy lên trên.

Qua không bao lâu, cô ta không còn nhìn thấy bóng dáng của đám người phía trước, lúc này mới âm thầm dần nhích tới gần Nhiếp Nhiên.

Đột nhiên, người Phùng Anh Anh khẽ nghiêng đi, giống như là sẽ ngã thẳng vào Nhiếp Nhiên.

Nhưng tay lại nhờ thân thể che giấu, thò ra định đẩy mạnh Nhiếp Nhiên một cái.

Ai ngờ, lúc này Nhiếp Nhiên lại tăng tốc chạy về phía trước.

Phùng Anh Anh đẩy hụt vô cùng kinh ngạc, nhưng bởi vì dùng lực quá mạnh nên chính bản thân cô ta không thể giữ thăng bằng được, chỉ nghe thấy một tiếng hét “Á…”, bọt nước bắn tung lên.

“Trò mèo.

” Nhiếp Nhiên nhìn Phùng Anh Anh rơi xuống suối, hơi cười trào phúng.

Thực ra, lúc Phùng Anh Anh nhích tới gần thì Nhiếp Nhiên đã phát hiện ra rồi, nhưng cô cũng chẳng vạch trần, muốn xem chiêu sau của cô ta là gì.

Cái trò mèo như thế mà cũng dám dùng, IQ thực sự làm cho người ta sốt ruột, phí công cô cố ý chạy cuối cùng chờ cô ta ra chiêu, đúng là lãng phí thời gian.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Nhiên liền đẩy nhanh tốc độ chạy lên sườn núi.

Những người đã chạy đến lưng chừng núi đang cảm thấy may mắn vì chắc chắn Nhiếp Nhiên sẽ là người về đích cuối cùng, đột nhiên thấy có người vọt lên trước mặt, cẩn thận quan sát, không ngờ lại là Nhiếp Nhiên.

Dáng người mạnh mẽ như bay khiến cho đám người trong lớp lập tức cảm thấy hoa cả mắt.

Chuyện… chuyện… chuyện này làm sao có thể chứ? Đã chạy lâu như thế, sao còn có thể chạy với tốc độ nhanh như vậy được! Mà Lý Kiêu vốn dĩ chạy ở đầu tiên mãi không thấy Nhiếp Nhiên đâu thì còn cảm thấy hình như mình đã nhận định sai lầm rồi.

Có lẽ Nhiếp Nhiên vẫn chỉ là Nhiếp Nhiên kia mà thôi, cho dù mấy ngày nay cô ta gần như đổi thành một người khác, nhưng tới thời điểm này thì lại trở về nguyên hình.

Lý Kiêu nhìn đỉnh núi, hai tròng mắt u ám, đang định tiến lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa, tiếng chân nhẹ và nhanh, căn bản không giống tiếng của người thường khi chạy bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play