Chương 627

Trận tỷ thí vừa mới bắt đầu, Tần Trạm vẫn chưa không có động tĩnh gi.

Tại sao ông Lưu lại quỳ rạp xuống trước Tần Trạm như vậy chứ “Ông Lưu, ông làm sao thế?”

“Xương cốt lỏng rồi à? Đứng lên di.”

Mấy ông già kêu to, ông Lưu lúc này cũng hoang mang.

Không phải tôi muốn quỳ mà!

Ông đây đến tỷ thí, không phải đến để dập đầu nhận tổ tông.

Ông ta dùng hết sức lực toàn thân muốn đứng lên, nhưng hai đùi giống như bị hàn trên mặt đất, sửng sốt không đứng dậy nổi.

Thế là ông Lưu vừa quỳ, cơ thể lại run lên bần bật, nhìn càng quái dị hơn. “Ôi chao, tiền bối khách sáo quá, sao không đứng lên đi.”

Tần Trạm cười tủm tỉm đi qua, vỗ nhẹ một cái lên người ông già.

Ông Lưu lập tức cảm giác đột nhiên cơ thể đã khôi phục lại được sức lực, lập tức đứng lên.

Ông ta hơi choáng váng đi trở về đám người. “Chuyện gì xảy ra vậy, ông đánh không lại thì thôi, tại sao còn quỹ trước thắng nhãi kia?” Chủ nhà họ Triệu hơi giật mình, nói. “Ông Lưu, không phải ông bị thắng nhãi này dọa sợ đến choáng váng rồi đấy chứ? Ông mất mặt quá rồi đấy. “Làm sao ông đây biết được.” Ông Lưu cũng nổi nóng. “Các ông cứ đi lên thử một chút là biết ngay. “Hừ, tôi mà lên thì chắc chắn sẽ mạnh hơn ông.” Chủ nhà họ Triệu khẽ nói: “Ít nhất tôi sẽ không sợ đến nỗi quỳ xuống.”

Nói xong ông ta nhanh chân đi “Môn chủ Tần, đổi sang tôi đấu với cậu.”

“Được.” Tần Trạm vẫn mỉm cười tủm tỉm như cũ.

Anh tiến lên một bước.

Sau đó, chủ nhà họ Triệu cũng quỳ xuống “bịch” một tiếng. lên.

Đám người sợ hãi vô cùng.

Chuyện gì thế này? Ai khiếu chiến Tân Trạm là người đó quỹ xuống? “Quá kì lạ, chúng ta cùng tiến lên.” Có ông già hô.

Thế là một đám võ giả già du côn xông về phía Tần Trạm.

Sau đó cùng nhau ào ào quỹ xuống.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Hứa Bắc Xuyên và Diệp Đan Thanh cười suýt tắt thở.

Châu Cẩm cũng hé miệng cười một tiếng.

Lúc này trên đài, trừ người của Tần Môn ra, tất cả những võ giả già đều đang quỳ trên mặt đất.

Nếu có người ngoài ở đây thì nhất định người đó sẽ vô cùng chấn động. Tưởng rằng đang làm nghi thức bái sư gì đó. “Cậu làm gì với chúng tôi vậy?”

Tình cảnh như hiện tại, dù là kẻ ngốc thì cũng phải biết là do Tần Trạm giở trò.

Tông chủ phái Cầu Tiên phẫn nộ gào rú “Tiền bối, tại sao ông lại nói câu đó?” Tần Trạm lại làm ra vẻ vô tội, không làm gì. “Nếu không phải do cậu giở trò thì tại sao, tại sao chúng tôi vừa nhìn thấy cậu đã quỳ xuống?”

Chủ nhà họ Triệu cũng vừa kinh vừa sợ.

Còn chưa tỷ thí mình đã quỳ, còn tỷ thí gì nữa. “Có phải cậu hạ độc chúng tôi không?” Nhớ ra dường như Tân Trạm có khả năng luyện dược, tông chủ phái Cầu Tiên khẽ rùng mình.

Dường như chỉ có giải thích này là hợp lý cho lý do tại sao cơ thể bọn họ lại kì lạ như vậy. “Tiền bối, nói chuyện phải có chứng cứ.

Tần Trạm cười nói: “Thuốc trên thiên hạ có thể cứu người cũng có thể hại người. Ông đã bao giờ nghe nói về thứ thuốc có thể làm cho người ta quỳ xuống chưa, hay là tận mắt nhìn thấy người ta quỳ xuống vì công dụng thuốc đó chưa.”

“Nếu không có chứng cứ mà nói xấu tôi đây, vậy thì tính vào món nợ khác.” Tần Trạm uy hiếp nói.

Chợt, một luồng Hắc Kim Quang Hoa bao vây toàn thân Tân Trạm, khí thế sát phạt đột nhiên tràn ra.

Lúc này Tân Trạm tựa như sát thần đến từ địa ngục, thấy đám người run rẩy liên tục. “Chuyện này. Đám ông già đều nhanh chóng cúi đầu, cứng họng không trả lời được.

Hoàn toàn chính xác, bọn họ đã sống hơn nửa đời người cũng chưa nghe nói qua về thứ không thể tưởng tượng nổi này.

Còn nói xấu Tần Trạm à? Như vậy thì thà Tần Trạm đánh họ một trận, khi đó nói xấu cậu ta mới không ai dị nghị.

Nói xấu môn chủ một môn, hay là nói Việt Nam không có cao thủ, dù là cái nào thì người bên ngoài cũng sẽ không đồng tình.

Xem ra, lần này chắc chắn phải ngậm bồ hòn rồi. “Nhưng với tình trạng này của các tiền bối, tôi cũng nghĩ đến một khả năng này, nhưng mà thôi… Chắc là không phải đâu.” Tần Trạm muốn nói lại thôi. “Môn chủ Tân cậu đừng như vậy. Cậu học rộng tài cao nên hãy phân tích cho chúng tôi một chút, tại sao khi chúng tôi gặp cậu thì sẽ quỳ xuống.” Một ông già dùng vẻ mặt đưa đám nói.

Đây mới chỉ là không tự chủ được mà quỳ xuống khi nhìn thấy Tần Trạm. Ông ta nghĩ xa hơn, nếu sau này tỷ thí với ai mà cũng không nhịn được quỳ xuống, vậy thanh danh của tất cả bọn họ sẽ bị hủy hoại mất.

Mặc dù Tần Trạm lừa bọn họ, nhưng chỉ cần anh đồng ý cứu bạn họ thì coi như bọn họ sẽ cho qua. “Đúng vậy, xin Môn chủ Tần hãy nói rõ sự thật.” Các ông già uất ức muốn chết.

Rõ ràng biết là Tần Trạm giở trò quỷ quái, nhưng bọn họ không có chứng cứ, còn phải cầu xin anh hỗ tro. “Tôi xem tình trạng của các ông thì đoán đây hẳn là chứng nóng nảy xuất hiện khi tỷ thi trong truyền thuyết.” Tần Trạm thêu dệt hão huyền, nói. “Có loại bệnh này à?” Các ông già đều mang vẻ mặt hoài nghi. “Không tin, các ông thử yêu cầu các đồ đệ của tôi tỷ thi thử xem.

Chủ nhà họ Triệu nghĩ nghĩ, nhìn Hứa Bắc Xuyên nói: “Cậu Xuyên, chúng ta thử…

Chủ nhà họ Triệu còn chưa nói hết lời đã “bịch” một tiếng, lại quỹ xuống đất. “Tôi còn chưa nhắc đến việc tỷ thí mà. Chẳng lẽ có suy nghĩ như vậy thôi cũng không được?” Chủ nhà họ Triệu ngơ người.

Lần này tất cả ông già đều sụp đổ.

Nửa đời sau của bọn họ đều phải dựa vào việc tỷ thí với người ở khắp mọi nơi để nâng cao tên tuổi.

Bây giờ tất cả bọn họ lại đi quỳ xuống trước người ta.

Nếu để cho người ngoài nhìn thấy cảnh này, gia chủ nào đó, tổng chủ nào đó thấy người liên quỷ, vậy thì coi như xong đời bọn họ. “Môn chủ Tần, cậu phải cứu chúng tôi.”

Tông chủ phải Cầu Tiên không để ý hình tượng nữa, bổ nhào qua ôm đùi Tần Trạm.

Thái độ thành kính hơn nhiều, không còn ngông cuồng như trước đó. “Đúng vậy Môn chủ Tần, cậu hãy tỏ lòng từ bi. Chứng nóng nảy khi tỷ thí này của chúng tôi phải trị như thế nào đây?”

“Xin Môn chủ Tần hỗ trợ, ông già này đồng ý trả tiền.”

Vẻ mặt Tân Trạm tươi cười, chấp tay nói với các ông già: “Các ông đều là tiền bối của tôi cả. Quả thật tôi có cách trị, chỉ cần luyện một ít đan dược, một tháng một hạt, ăn một năm là có thể chữa khỏi hết bệnh.”

“Không biết phải chi bao nhiêu tiền.”

Các ông già đều hơi đau lòng, biết rõ lần này bị Tân Trạm lửa. Nhưng bọn họ không những phải ngoan ngoan giao tiền, còn phải cảm ơn. “Nhắc đến tiền bạc thì ảnh hưởng tình nghĩa quá.” Tân Trạm nói. “Môn chủ Tần đúng là người nghĩa khí, hào phóng.” Hai mặt chủ nhà họ Triệu tỏa sáng. “Môn chủ Tân chế thuốc miễn phí, thật sự là dược thần tái thế Tông chủ Cầu Tiên cũng khen ngợi luôn mồm. “Cảm ơn cảm ơn.” Tần Trạm cười tủm tỉm nói: “Mặc dù không cần trả tiền nhưng mong các ông giúp đỡ tôi một vài chuyện nhỏ nhặt. Thời gian tôi xây dựng Tần Môn quá ngắn ngủi, mặc dù đệ tử trong môn không ít, nhưng lại không có nhiều người dạy dỗ.”

Châu Cẩm nghe con mình nói như vậy, đôi mắt lập tức sáng lên.

Hôm qua bà ấy chỉ muốn dạy dỗ lại đảm lão già vô liêm sỉ này, lại không ngờ rằng Tần Trạm lại biết cách để lợi dụng bọn họ

Các ông già nghe xong, kêu khổ trong lòng. Tên Tân Trạm này muốn làm bọn họ làm lao động tay chân, dạy học cho đệ tử Tân Môn. “Không biết phải dạy mất bao “Không cần quá lâu, thuốc này lâu phải dùng mười hai tháng, các ông dạy đệ tử Tần Môn mười hai tháng là được rồi.”

Tần Trạm định trước tiên cứ gạt mấy ông già này đến Tân Môn cái đã, còn một năm sau thì… Đến lúc đó rồi lại nói. “Hừ, tôi cũng không tin, trên đời này chỉ có Môn chủ Tần đây mới có thể chữa bệnh nặng.”

Chủ nhà họ Triệu nghe xong tức giận nói: “Chúng tôi đều là cao thủ cấp bậc Đại Võ Tông. Cậu nói một câu, chúng tôi liền phải lao lực trong vòng một năm, thứ lỗi cho tôi khó mà nghe theo ”

Nói, chủ nhà họ Triệu cất bước đi ra ngoài. “Chủ nhà họ Triệu đi thong thả.” Tần Trạm cũng không ngăn lại. Anh nói: “Có điều tôi quên nhắc chủ nhà họ Triệu, bệnh này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, lúc đó vào lúc người khác khiêu chiến ông, ông cũng sẽ quỳ xuống tương tự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play