*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 535

Âm thanh này ẩn chứa nội công thâm hậu, mặc dù ngữ khí bình thản nhưng lại như sấm rền bên tại.

Đám người đàn ông râu ria nghe được lời này ở trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc này bọn họ mới tránh sang một bên.

Tần Trạm đẩy cửa ra nhanh chân đi vào chỗ sâu và âm u nhất của võ quán. Đằng sau cánh cửa này là một cái sân rất lớn.

Sân trang trí rất nhiều hoa anh đào, có hồ nước chuông gió, ở trên bãi cỏ có một người đàn ông bím tóc.

Trên người anh ta mặc quần áo võ đạo truyền thống của Nhật Bản bên cạnh là một thanh kiếm sắc bén, nhìn qua người đàn ông bím tóc này có phong độ nhẹ nhàng và rất thư thái.

Sau khi Tần Trạm đi qua liền ngồi đối diện với anh ta đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Phương Hiểu Điệp mất tích có liên quan đến anh hay không?”

Hoa Kiến Nhân cười nói: “Tần Trạm, tôi và anh lần đầu gặp mặt, tối thiểu cũng nên chào hỏi lẫn nhau đã chứ.”

“Bớt nói nhảm.” Tần Trạm lạnh mặt nói: “Phương Hiểu Điệp có ở chỗ anh không?”

Hoa Kiến Nhân cười nhạt nói: “Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì cả.”

“Tốt nhất là anh đừng gạt tôi.” Tần Trạm hít sâu một hơi nói.

“Tôi thật sự nghe không hiểu anh nói là chuyện gì, tôi còn tưởng rằng anh Tần Trạm đến đây là muốn cùng tôi bàn luận võ học chứ.” Hoa Kiến Nhân nói.

Tần Trạm híp mắt đánh giá Hoa Kiến Nhân, giống như muốn từ trên mặt của anh ta nhìn ra cái gì đó.

Lúc này, con mắt của Tần Trạm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ bắn thẳng về phía Hoa Kiến Nhân.

Hoa Kiến Nhân nhíu mày, anh ta có mấy phần không vui nói: “Anh Tần Trạm, anh như thế này có phải là quá không có lễ phép rồi không?”

Tần Trạm cười lạnh một tiếng đứng dậy nói: “Chuyện của Phương Hiểu Điệp tốt nhất không liên quan gì đến anh nếu không…

Nói câu nói này xong Tần Trạm liền định rời đi. Lúc này Hoa Kiến Nhân thở dài, nói: “Anh Tần Trạm, anh định cứ vậy mà đi sao? Tôi đã gửi chiến thư cho anh rất lâu nhưng không có phản hồi.”

Tần Trạm dừng bước chân lại, nói: “Tôi không có hứng thú.”

Hoa Kiến Nhân tiếp tục nói: “Ai, không nghĩ tới cái người được gọi là đệ nhất Việt Nam Tần Trạm, lại là một tên hèn nhát.”

Sắc mặt của Tần Trạm hơi thay đổi một chút, anh hít sâu một hơi cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình.

Sở dĩ anh rộng lượng tha thứ cho tên Hoa Kiến Nhân này như thế là bởi vì anh đã đồng ý với Diệp Thiên Vọng.

Chính vì thế Tần Trạm nhấc chân lên tiếp tục đi về phía trước.

“Anh Tần Trạm, chẳng lẽ anh không biết cái gì gọi tôn nghiêm sao?” Hoa Kiến Nhân thản nhiên nói.

Tần Trạm xoay người lại, mắt anh lạnh băng nhìn Hoa Kiến Nhân nói: “Tôi bây giờ còn có việc cần phải làm, anh tốt nhất đừng phiền tôi.”

Hoa Kiến Nhân thở dài nói: “Năm đó sư phụ của tôi thua trong tay Diệp Thiên Vọng, hôm nay tôi đến Việt Nam chính là vì để tìm về mặt mũi năm đó tôi đã đánh mất, hi vọng anh Tần Trạm có thể cho tôi cơ hội này”

Tần Trạm không có rảnh cùng anh ta nói nhảm, anh không dừng bước tiếp tục rời đi.

Hoa Kiến Nhân bật cười một tiếng rồi bỗng nhiên rút kiếm trong tay ra, một kiếm bổ về phía Tần Trạm!

Một cỗ khí tức cực kỳ mạnh từ phía sau lưng nổ bắn đến!

Sắc mặt của Tần Trạm biến hóa, anh nghiêng đầu mui kiếm liền áp sát mặt của Tần Trạm chém vỡ một cánh cửa sắt.

Tần Trạm xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Kiến Nhân nói: “Anh không nên ép tôi ra tay!”

Hoa Kiến Nhân cười nhạt nói: “Anh Tần Trạm, tôi chỉ là muốn cùng anh bàn luận võ học một cách hữu nghị nhất, nhưng anh lại như vậy là sao?”

Tần Trạm cười lạnh nói: “Tôi và anh không có tình hữu nghị gì thì làm sao có thể lôi tình hữu nghị ra nói được chứ?”

“Còn nữa nếu anh thật sự muốn cùng tôi giao đấu thì để cái linh hồn trong cơ thể của anh ra đây nói chuyện với tôi, mà chỉ bằng anh cũng còn không có đủ tư cách ấy đâu.” Tần Trạm cười lạnh nói.

Nghe được lời này Hoa Kiến Nhân lập tức tức giận, anh ta cầm kiếm dài trong tay lên chém một cái khí tức xum quanh nổ bắn về phía Tần Trạm!

Tần Trạm xoay người cơ thể ở trên không trung, không ngừng trốn tránh.

Kiếm trong tay Hoa Kiến Nhân cũng không ngừng ở không trung bay múa, một kiếm lại một kiếm đâm về phía Tần Tram.

Nhưng tốc độ của Tần Trạm luôn nhanh hơn anh ta một bước, mấy chục kiếm chém xuống, chưa chạm đến Tần Trạm một mảnh góc áo nào.

Một lát sau Hoa Kiến Nhân liền thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. “Tôi nói này chỉ bằng cái bản lãnh này của anh còn chưa có tư cách cùng tôi giao đấu đâu.” Tần Trạm lạnh giọng nói.

Hoa Kiến Nhân thu hồi kiếm, anh ta nhíu mày lại, lúc này khí tức bên trong cơ thể của anh ta bắt đầu biến hóa.

Một lát sau, con người của anh ta liền biến thành màu đỏ, khí tức cả người anh đều trong nháy mắt này phát sinh cải biến long trời lở đất, khí tức mạnh mẽ hơn khí tức trước gấp ngàn lần.

“Danh tiếng đệ nhất Tần Trạm đúng là danh bất hư truyền.” Âm thanh của Hoa Kiến Nhân có mấy phần hùng hậu hơn, giọng điệu nói chuyện nhiều hơn mấy phần xem thường.

Tần Trạm híp mắt nói: “Anh chính là cái tên trăm năm trước hóa cảnh à?” “Không sai.” Hoa Kiến Nhân cười nhạt nói: “Không biết bây giờ tôi đã đủ tư cách giao đấu với anh một trận hay chưa?”

“Tôi nói rồi tôi không có hứng thú. Âm thanh của Tần Trạm lạnh lùng mà kiên quyết.

Hoa Kiến Nhân khẽ thở dài một cái rồi thản nhiên nói: “Qua nhiều năm như vậy mà người của Việt Nam vẫn như thế, không có cái gì tiến bộ gì cả, trước sau như một nhu nhược hèn nhát”

“Năm đó tôi ở Việt Nam đã từng được người trong thiên hạ gọi là kiếm thánh, ánh mắt trên đầu người Việt Nam bị tôi chém xuống anh có biết ánh mắt đó như thế nào không? Ánh mắt đó là sợ hãi và kinh ngạc mà cũng có mấy phần bất lực cam chịu, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó máu trong người tôi như sôi trào lên cảm giác thật sự con mẹ nó phê.” Trong giọng nói của Hoa Kiến Nhân mang theo sự điên cuồng và chế giễu không hề che giấu.

Nghe được lời này sắc mặt của Tần Trạm đột nhiên biến đổi.

Anh xoay người lại, cắn răng nói: “Đm anh thật sự muốn chết phải không? Hoa Kiến Nhân cười nhạt nói: “Tôi chỉ đang trần thuật một sự thật hiển nhiên mà thôi.”

Đi một vòng lớn anh vẫn không có manh mối hay tin tức gì vê Phương Hiểu Điệp, rốt cuộc là ai bắt cóc Phương Hiểu Điệp chứ? Đến tận bây giờ rồi một chút động tĩnh cũng không có?

Mục đích làm như vậy là vì cái gì?

Lúc này, võ quán Bắc Đạo cấp tốc lan truyền tin tức Tân Trạm chấp nhận khiêu chiến ra ngoài, chỉ trong nháy mắt tất cả mọi người đều biết Tân Trạm đồng ý lời khiêu chiến của Hoa Kiến Nhân.

Tin tức này truyền đi không bao lâu Diệp Thiên Vọng đã gọi điện thoại tới.

Ông ta ở trong điện thoại trầm giọng nói: “Cậu đồng ý lời khiêu chiến của Hoa Kiến Nhân rồi?”

Tần Trạm “ừ” một tiếng, nói: “Trưởng quan Diệp, anh ta ăn nói kiêu ngạo tôi mà không giết anh ta khó mà xả được cơn giận trong lòng.”

Diệp Thiên Vọng trầm mặc một lát rồi nói: “Được.”

Diệp Thiên Vọng không nói thêm gì nữa, bởi vì năm đó lúc ông ta cùng Tá Đẳng giao đấu tình huống cũng như vậy cho nên ông ta đồng cảm với Tần Trạm.

Trong lòng Diệp Thiên Vọng rất rõ ràng, vì để ép Tần Trạm ra tay, người đến từ vương quốc Hoa Anh Đào này sẽ nói khiêu khích Tần Trạm đến mức nào.

“Người trẻ tuổi có chút háo thắng cũng là chuyện tốt.” Diệp Thiên Vọng nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play