Chương 491

Ước chiến giữa Đằng Ngạo và Tô Vũ, trong lúc này trở thành đề tài hot.

Mà hành động của Đằng Ngạo, lại càng khiến vô số người khâm phục. Bọn họ chỉ mong sao Tô Vũ lập tức bị giết chết, như vậy bọn họ cũng được giải thoát rồi.

Nhà họ Tô, đảm Tô Vũ và Tô Tề Hải đang tham dự yến tiệc tại nhà.

Đây là lần đầu tiên bọn họ có được đãi ngộ cao như thế, tất cả đệ tử của nhà họ Tô không dám coi thường chỉ thứ tám cũ, ngay cả ông cụ Tô cũng rất tồn kính Tô VŨ.

Nguyên nhân không vì gì khác, ngoại trừ hiện giờ Tô Vũ có địa vị trong giới võ đạo, còn có linh hồn trong cơ thể Tô Vũ đã sớm nằm giữ người tầng thấp tầng cao của nhà họ Tô.

Máy ngày trước, Tô Vũ từng đi tìm ông cụ Tô.

Ngày đó ông cụ Tô mới dự họp, Tô Vũ ngồi trước mặt ông cụ Tổ thản nhiên nói: “Tôi có thể khiến bọn họ nghe lời tôi bất cứ lúc nào, ông tin không hi

Vẻ mặt ông cụ Tô âm trầm nói: “Nói linh tinh, Tô Vũ, tốt nhất là cậu cút ra ngoài cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

Tô Vũ khẽ hừ một tiếng, miệng anh ta niệm khẩu quyết, đôi mắt mọi người trong phòng họp lập tức trở nên đờ đẫn.

Sau đó Tô Vũ chỉ vào ông cụ Tô, nói: “Giết ông ta.”

“Dạ. Những người từng rất kinh sợ ông cụ Tô, lúc này tập tễnh bước tới, đi về phía ông cụ Tô.

Ông cụ Tô quát to: “Các người đều điên rồi sao? Muốn chết à?

May mà có quản gia ở bên cạnh che chở, ông cụ Tô không có quá nhiều lo lắng.

Đúng lúc này, tinh thần Tô Vũ vừa động, ý thức của những người này lập tức khôi phục.

Bọn họ ngơ ngác nhìn mình, vẻ mặt mơ hồ nói: “Có chuyện gì xảy ra thế? Sao tôi lại chạy tới đây vậy?”

Ông cụ Tô hít sâu một hơi, quát lớn: “Cuộc họp ngày hôm nay tạm thời hủy bỏ, mọi người đi về trước “Da, ông cụ Tô” Cho dù trong lòng những người này nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, gật dầu đồng ý,

Bọn họ đi rồi, Tô Vũ thản nhiên nói: “Thấy chưa? Chỉ cần tôi muốn, bọn họ đều nghe lời tới bất cứ lúc nào!”

Vẻ mặt ông cụ Tô âm trầm nói: “Tôi không rõ rất cuộc là cậu đã làm trò quỷ gì, nhưng tôi nói cho cậu biết, muốn uy hiếp tôi, không đơn giản như vậy! Còn nữa, cho dù bọn họ nghe lời cậu thì thế nào? Cậu có thể giết được tôi sao?”

Tô Vũ giang tay nói: “Đương nhiên không giết được ông, ông có quản gia che chở, ai có thể động vào ông? Huống chi tôi cũng không muốn giết ông…

Nói tới đây, Tô Vũ lại quát to: “Nhưng mà chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, máy móc khổng lồ của nhà họ Tô có khả năng bị tê liệt bất cứ lúc nào! Đến khi đó, ông còn là ông cụ Tô cao cao tại thương của nhà họ Tô nữa sao? Chỉ sợ không bằng con chó hoang ở ven đường

Ông cụ Tô tức tới mức thở hồn hồn, ông ta chỉ Tô Vũ mắng: “Tên khốn nạn này, mày đúng là vô pháp vô thiên”

Tô Vũ lạnh giọng nói: “Tôi chỉ muốn lấy lại đãi ngộ chỉ thứ tám chúng tôi nên đạt được thôi”

Sau khi nói những lời này xong, Tô Vũ quay đầu rồi di. Ngày hôm sau, hai người liên đạt thành hợp tác.

Ông cụ Tô biết rõ, nếu ông ta cương quyết với Tô Vũ mà nói, ông ta chưa chắc sẽ chịu đi theo dẫn dắt của Tô Vũ, nhưng mà như vậy, chỉ sợ sẽ trả giả rất lớn, đối với nhà họ Tô mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.

Cho nên ông ta lựa chọn thỏa hiệp.

Yến tiệc ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên Tô Tế Hải và Tiêu Dĩnh Thiến nhận được đãi ngộ như vậy.

Trong lòng Tiêu Dĩnh Thiến vốn còn có chút lo lắng, sau khi nếm được ngon ngọt, cũng bắt đầu đắc ý, thậm chí có chút mê luyến cảm giác này. “Vẫn là Tô Vũ nhà ta có bản lĩnh nhất.” Tiêu Dĩnh Thiên đắc ý nói: “Bây giờ người nào nhìn thấy tôi, mà không cung kính gọi tôi một tiếng bà Tô?

Nhớ năm đó, một số người thân phận ngang nhau xưng hô với Tiêu Dĩnh Thiền bình thường đều là “bà tám”, nhưng bây giờ không ai dám gọi như thế nữa.

Tô Tế Hải cũng khẽ gật đầu: “Chúng ta có thể nhận được đãi ngộ như thế, đúng là nhờ có Tô Vũ.”

Như vậy không khỏi khiến bọn họ nhớ tới Tần

Tram.

Tiêu Dinh Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đăng tiếc không thấy được Tấn Trạm quý trước mặt tôi cầu xin tha thứ, thật sự không cam lòng

Tô Tế Hải hừ nhẹ nói: “Bà cảm thấy Tô Vũ sẽ bỏ qua cho cậu ta sao? Yên tâm đi, sớm muộn gì Tấn Trạm cũng sẽ chết trước mặt chúng ta.

Hai ngày sau, Tần Trạm dẫn theo Hứa Bắc Xuyên rời khỏi Tân Môn. “Không biết tình hình của phủ Dược Thần hiện giờ thế nào.” Hứa Bắc Xuyên có chút lo lắng nói.

Anh ta ở phủ Dược Thần một năm, đã sớm này sinh tình cảm khắc sâu đối với nơi đó.

Tần Trạm lại càng như vậy, anh biết thực lực của phủ chủ rất mạnh, thậm chí có thể nói là vô địch trong dưới đại võ tông, nhưng dù sao bà ấy còn chưa bước vào đại võ tông, chênh lệch giữa hai cấp này rất lớn.

Một khi Âm Minh Tông quyết tâm muốn diệt phủ Dược Thần, chuyện này căn bàn không phải chuyện khó.

Phù Dược Thần ở phía tây bắc, cách núi Côn Luân không xa, Tần Trạm và Hứa Bắc Xuyên đến phủ Dược Thần vừa lúc đi qua con đường này. Ngồi trên xe, Hứa Bắc Xuyên nói thẩm: “Sư phụ, người nói xem rốt cuộc thần võ đạo ở nơi này là ai, có thể được nhiều người kính yêu như vậy, chắc chắn đã làm chuyện gì đó kinh thiên động địa

Tần Trạm ừ một tiếng, nói: “Thực lực một người mạnh đến đâu cũng sẽ biến mất theo năm tháng.

Nhưng tất cả những gì đã làm đều để lại dấu vết. Con người sống trên thế giới này, vẫn nên làm nhiều chuyện tốt “Sư phụ, sư phụ nói xem sau khi người chết đi có được người ta cung phụng hay không?” Hứa Bắc

Xuyên nghiêm túc nói. “Đi chết đi.” Tần Trạm trơn trắng mắt: “Ông đây trường sinh bất lão, con mới chết ấy. Khi nói chuyện, Tần Trạm và Hứa Bắc Xuyên đi tới phủ Dược Thần.

Phù Dược Thần có địa vị rất cao trong giới võ đạo, năm đó thậm chí còn có lời đồn, nói rất nhiều đại võ tông đều nợ ân tình của phủ Dược Thần, cho nên không ai dám trêu chọc.

Nhưng thời đại hiện giờ, đại võ tông đều đã mai danh ẩn tích, chấp chường thiên hạ chân chính, vẫn là võ tông, một khi xuất hiện đại võ tông mới, sẽ là một quả bom hạng nặng trong giới võ đạo.

Tấn Trạm và Hứa Bắc Xuyên bước vào phủ Dược Thần xong, máy đệ tử đang quét sân lập tức ngày ngắn cả người. *Tấn… Tần trường lao? Anh Hứa?” Đệ tử kia lập tức mừng rơ, anh ta vội vàng chạy tới muốn ôm Tân Trạm, nhưng lại quay đầu chạy trở về, kêu to Tấn trưởng lão đã trở lại, Tần trường lão đã trở lại!

Trong lúc này, hơn phân nửa người của phủ Dược Thần chạy tới hỏi thăm Tần Trạm.

Trong phòng Dư Quỳnh Nhiên, Lâm Tuyết Trinh nghe thấy tin tức này vừa định đi ra, nhưng bị Dư Quỳnh Nhiên túm chặt rồi. “Thành thật ngồi ở đây!” Dư Quỳnh Nhiên quát lon.

Lâm Tuyết Trinh có chút khó hiểu nói: “Mẹ, vì sao mẹ không cho con ra ngoài?”

Dư Quỳnh Nhiên lạnh mặt nói: “Có phải là con ngốc không? Bây giờ đang trong tình cảnh thế nào? Bên ngoài có tình hình gì con không biết sao? Sớm muộn gì cũng có ngày Tô Vũ tới tính sổ, chúng ta phải mau chóng phủi sạch quan hệ với cậu ta, hiểu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play