Chương 297

Hoảng sợ giống như dây leo, bò đầy gương mặt xấu xí của Hoàng tông chủ.

Cái Kim Cương Trạc này chưa từng thất thủ! Vậy mà vừa rồi lại thua thảm bại! Thậm chí cả vòng tay cũng bị người khác cướp đi!

Tần Trạm vuốt ve vòng tay, thấp giọng nói: “Cái vòng tay này là đồ tốt, chỉ tiếc vô cùng sứt mẻ. Nếu như có thể sửa chữa nhất định sẽ trở thành một món vũ khí sắc bén.” Hoàng tông chủ cách đó không xa cắn răng, quay đầu định chạy.

Nhưng Tân Trạm nắm trong tay Súc Địa Thành Thốn, tốc độ nhanh đến cực hạn, gần như trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Hoàng tông chủ.

Anh vung tay lên, trực tiếp đập bay Hoàng tông chủ ra ngoài!

Hoàng tông chủ bị đánh tới máu me đầy mặt, gã ta hoảng sợ cầu xin: “Tần Trạm, Tần môn chủ, cầu xin cậu tha cho tôi, tôi không muốn chết.” “Không muốn chết?” Tần Trạm cười lạnh: “Vậy mà anh còn đi tìm cái chết?” “Tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không bao giờ xâm phạm Tần Môn nữa! À không, đời này tôi sẽ không đến Thanh Nguyên nữa, chỉ cầu xin cậu tha cho tôi!” Hoàng tông chủ liều mạng cầu xin tha thứ.

“Trong tông môn của tôi có tài sản mấy chục tỉ, dưới đất còn chôn vàng, tôi cho cậu hết!” Tần Trạm cười lạnh nói: “Giết anh, tôi cũng có thể lấy được.” Nói xong, bàn tay màu vàng óng của Tần Trạm chợt vung qua, trực tiếp đập vỡ đầu Hoàng tông chủ!

Đệ tử Vô Nhai Tông quay sang nhìn nhau, bọn họ muốn chạy trốn nhưng trốn không thoát, khó chịu giống như có trăm cái móng vuốt đang cho trái tim.

Lúc này, ánh mắt Tần Trạm liếc về phía bọn họ.

“Tần Tần môn chủ, chuyện này không liên quan tới chúng tôi!” Có người hoảng sợ nói.

Tần Trạm trầm mặc một lát, nói: “Cho các người hai lựa chọn. Nếu như bây giờ các người muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản. Đương nhiên, các người cũng có thể lựa chọn gia nhập Tần Môn.” Nghe thấy lời này, có hơn phân nửa số người chuẩn bị rời khỏi.

“Người ở lại có thể phân chia tài sản của Hoàng tông chủ” Tần Trạm lại bổ sung một câu.

Sau khi nghe thấy lời này, những người chuẩn bị rời khỏi dừng bước. Mấy năm nay không biết Hoàng tông chủ đã kiếm bao nhiêu tiền, nếu như có thể phân chia tài sản của gã ta, đó quả thật là một con số khổng lồ!

“Chúng tôi bằng lòng ở lại Tần Môn!” Không biết là ai hét lên trước một tiếng, sau đó những người còn lại đồng thanh kêu lên.

Tần Trạm có vẻ hơi thỏa mãn, anh cười nói: “Được, từ hôm nay trở đi, tất cả hành động của các người phải nghe theo phó môn chủ Nhan Như Ngọc!” “Vâng! Bái kiến phó môn chủ!” Mọi người quỳ rạp dưới đất, ba lại chính khấu với Nhan Như Ngọc.

Nhan Như Ngọc đã gặp cảnh tượng như vậy bao giờ, cô ta che miệng, nhất thời ngây dại.

Tần Trạm đi tới trước mặt cô ta, nói: “Tần Môn tạm thời giao cho cô.” Bấy giờ Nhan Như Ngọc mới hồi phục tinh thần, cô ta à lên một tiếng, sau đó dùng sức nhẹ gật đầu.

“Tôi lấy cái Kim Cương Trạc này đi trước.” Tần Trạm vuốt ve Kim Cương Trạc nói: “Nếu có một ngày tôi sửa được nó, đến lúc đó sẽ tặng cho cô, xem như pháp bảo trấn tông.” “Cảm ơn môn chủ!” Nhan Như Ngọc liền vội vàng gật đầu nói.

Sau đó, mọi người dưới sự dẫn dắt của Nhan Như Ngọc đến Vô Nhai Tông, để cô ta phân chia tài sản của Hoàng tông chủ.

Mà Tần Trạm thì đứng ở chỗ cao nhất của Tần Môn, lẳng lặng nhìn qua mảnh đất này.

“Cổ Thụ Tiên Thiên, Kim Cương Trạc, cùng với sát trận dưới suối, những thứ này đều tập trung lại một chỗ.” Tần Trạm cau mày nói: “Chẳng lẽ nơi này đã từng là một tông môn cổ xưa?” Nhiều bảo bối như vậy không thể nào tập trung ở một chỗ, trừ phi giống như Tần Trạm nghĩ, nhiều năm trước ở đây từng là một tông môn, sau này suy bại nên dưới đất để lại rất nhiều bảo bối.

Tần Trạm đứng chỗ này, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

Nhưng cuối cùng anh vẫn bỏ qua, bất kể cuối cùng nơi này có phải một tông môn cổ xưa hay không, dùng thực lực của Tần Trạm bây giờ tuyệt đối không thể thăm dò được.

“Nếu thật sự là một tông môn cổ xưa, chỉ sợ tông môn này đã chiếm cứ toàn bộ Thanh Nguyên, diện tích thật lớn.” Tần Trạm cảm thán nói.

Ngày hôm sau chính là Giao Thừa, Tần Trạm định hôm nay rời khỏi Thanh Nguyên, trở về Tân Châu.

Khoảng hơn hai tiếng sau, Nhan Như Ngọc trở về Tần Môn.

“Xong xuôi hết rồi à?” Tần Trạm thuận miệng hỏi.

Nhan Như Ngọc hạ thấp người nói: “Bẩm môn chủ, tài sản gần 350 tỷ của Hoàng tông chủ để lại đã được phân chia xong.” Tần Trạm nhẹ gật đầu, anh đứng dậy nói: “Vậy tôi cũng nên về nhà đón năm mới rồi.” “Anh phải về sao?” Nhan Như Ngọc thất thanh nói.

Tần Trạm cười bảo: “Tết tới rồi, tất nhiên tôi phải về nhà.” Nhan Như Ngọc cắn môi một cái, dường như có lời gì muốn nói.

“Tôi đi đây.” Tần Trạm cầm Cổ Thụ Tiên Thiên và Kim Cương Trạc, chuẩn bị ra ngoài.

“Khoan đã!” Lúc này, bỗng nhiên Nhan Như Ngọc gọi Tần Trạm lại.

Cô ta cắn môi, cực kỳ rối rắm hỏi: “Môn chủ, tôi có thể cùng trở về đón Tết với anh không?” Tần Trạm ngẩn người, sau đó lắc đầu bảo: “Không thể.” Nhan Như Ngọc không khỏi cười khổ, từ chối thật là dứt khoát, không chừa cho cô ta chút mặt mũi nào.

“Bế quan cho tốt đi.” Sau khi Tân Trạm vứt ra những lời này thì sải bước rời khỏi Tần Môn.

Lần này trở về, Tần Trạm liền muốn chuẩn bị nghênh chiến Tô Vũ, cuối cùng thắng hay thua, không ai có thể nói trước được.

Mỗi khi lễ tới đều nhớ người thân, Tần Trạm cũng vậy, trong đầu anh đã hiện lên mấy bóng người: Tô Uyên, ông Tô, ông Lâm cùng với cha mình.

“Không biết mẹ mình trông thế nào nhỉ?” Trong lòng Tần Trạm nghĩ thâm: “Mình đẹp trai như vậy, có lẽ mẹ mình nhất định cũng rất đẹp.” Sau khi tới sân bay, xe buýt ở sân bay cũng đã nghỉ Tất.

Tần Trạm suy nghĩ một chút liền gọi điện cho Kiếm Hổ, chuẩn bị kêu hắn ta tới sân bay đón mình.

Nhưng gọi ba lần vẫn không có ai nghe.

Điều này không khỏi khiến Tần Trạm nhíu mày.

“Thằng nhãi Kiếm Hổ này chạy đi đâu rồi nhỉ?” Tần Trạm thì thầm một tiếng, không gọi tiếp nữa.

Đúng vào lúc nào, một chiếc taxi chạy tới.

Tài xế hỏi Tân Trạm: “Anh bạn, đi không?” Tần Trạm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới nói: “Đi.” “Bây giờ đang là Tết, phải thêm tiền.” Tài xế nhắc nhở.

Tần Trạm cười nói: “Không thành vấn đề” Xe chạy thẳng tới Đạm Thành, dọc đường, tài xế thuận miệng trò chuyện với Tần Trạm: “Anh bạn, anh đến Đạm Thành làm gì vậy? Cũng là tìm Tân Trạm kia sao?” “Tìm Tần Trạm?” Tân Trạm nhíu mày, có chút không rõ ràng lắm.

Tài xế nhìn Tân Trạm, khoát tay nói “Gần đây không biết sao rất nhiều người đều chạy tới Đạm Thành, cũng là đến vì Tân Trạm kia, hình như những người này đều biết võ.” Tần Trạm cười hỏi: “Còn có chuyện như vậy nữa hả?” Xem ra đám người này đêu muốn xem thử thực lực hiện tại của Tân Trạm.

“Đúng vậy, người lợi hại nhất tên là Lưu Chí Viễn: “Anh biết ông lớn Kiếm Hổ của Đạm Thành không? Gái tên lưu manh kia ấy.” Trong lòng Tân Trạm hoảng sợ hỏi: “Biết, sao thế?” “Haiz, Kiếm Hổ này đã bị Lưu Chí Viễn kia dạy dỗ, nghe nói một tát đập vào ICU, sống chết không rõ.” Tài xế kia tùy ý cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play