Chương 254

Tần Trạm cười cười, không nói gì.

Những người này đa phần đều là người bình thường, bọn họ không hiểu được thủ đoạn của cao thủ võ đạo.

Đương nhiên, Tần Trạm cũng chẳng quan tâm chuyện này, cho dù bọn họ thật sự bị cướp biển chặn lại, vậy cũng là do bọn họ đáng đời.

Cửa ra vào của hội đấu giá liên tục có người tiến vào, bọn họ mỗi người vẻ mặt kiêu ngạo, dáng vẻ ngang tàng.

Gặp người có địa vị cao hơn mình thì liền cúi đầu khom lưng, gặp người có địa vị thấp hơn mình thì mặt mày lạnh lùng.

“Ninh Đông Thành, anh và thằng nhãi này ở chung với nhau làm gì?” Đúng lúc này, Viên Minh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Ninh Đông Thành.

Ninh Đông Thành nhìn anh ta một cái, cười hỏi: “Cậu Viên, cậu cũng tới à.”

Viên Minh hừ lạnh một tiếng, nói: “Cả các người cũng tới, đương nhiên tôi phải tới rồi!”

Sau đó, Viên Minh ghé vào tai Ninh Đông Thành nói: “Thằng nhãi này không hợp với cậu Vương, tốt nhất anh nên cách xa anh ta một chút, biết chưa?”

Ninh Đông Thành cười cười, nói: “Được, tôi biết rồi, làm phiền cậu Viên nhọc lòng.”

Cho dù hai người nói rất nhỏ nhưng Tần Trạm vẫn nghe rành mạch.

Anh cũng đã nhìn ra, Ninh Đông Thành này thuộc kiểu ai cũng không đắc tội, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh ta tuyệt đối sẽ tỏ rõ lập trường của minh.

Đương nhiên, chuyện này cũng không liên quan quá nhiều tới Tần Trạm, mục đích anh tới buổi đấu giá chỉ có một, đó chính là Tình Yêu Vĩnh Hằng.

Sợi dây chuyền này, Tần Trạm buộc phải có được.

“Hả?”

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tần Trạm cảm giác được một cỗ thần thức khẽ lướt qua người mình.

Tuy rằng chỉ dừng lại chốc lát, nhưng dường như đã nhìn thấu Tần Trạm!

Thần thức cường đại như thế khiến Tần Trạm chấn động.

“Xem ra có người nhìn chằm chằm vào buổi đấu giá này rồi.” Trong lòng Tần Trạm thầm nghĩ: “Nói đúng ra, là nhìn chằm chằm vào chiếc du thuyền này.”

Tân Trạm giữ im lặng, lẳng lặng thả thần trí của mình ra, muốn tìm người này.

Nhưng đáng tiếc là không biết đối phương đã dùng bí pháp gì ẩn giấu thân phận, cho dù là Tần Trạm cũng rất khó tìm ra được người này.

Hội đấu giá nhanh chóng bắt đầu, món văn vật đầu tiên đã được bán với giá hơn 350 tỉ.

“Không hổ là hội đấu giá quy mô lớn, hội đấu giá mức này, ở Tân Châu gần như không thể có.” Tần Trạm không khỏi thấp giọng nói.

Tô Uyên gật đầu tán thành: “Mới bắt đầu đã lên tới 350 tỷ, chỉ sợ mấy món phía sau càng giá trên trời.”

“Ha ha, 350 tỷ thì tính là gì, đúng là không có kiến thức.” Viên Minh không khỏi bật cười một tiếng: “Tô Uyên, xem ra Tân Châu lâu, em cũng nhập gia tùy tục rồi.”

Đối với sự trào phúng của Viên Minh, Tô Uyên căn bản không thèm để ý tới.

Tô Uyên càng không quan tâm anh ta, anh ta càng hăng hơn.

“Em xem, tông sư võ đạo các kiểu thì có tác dụng gì chứ?” Trong lời nói của anh ta có hàm ý: “Ở thời đại này, tiền mới là vương đạo!”

“Anh nói nhảm nhiều quá.” Tần Trạm liếc mắt nhìn anh ta, cau mày nói.

Viên Minh khẽ hừ một cái, không dám lên tiếng.

Dù sao nơi này cũng không phải thủ đô, nhà họ Viên bọn họ không bằng nhà họ Vương, có thể thò tay tới đảo Nam Châu.

“Vật tiếp theo chính là một viên pha lê vàng cao cấp.” Lúc này người chủ trì kêu lên: “Bây giờ mỏ pha lê vàng đã bị đóng cửa, trên thị trường gần như không tìm ấy, pha lê vàng lớn như vậy có thể nói là kỳ tích đương thời! Là lựa chọn tốt nhất cho quà kết hôn! Giá khởi điểm, 700 tỷ!”

Vừa dứt lời, mọi người dưới sân khấu bắt đầu thấp giọng bàn tán.

“Quả thật pha lê vàng không nhiều lắm.” Ninh Đông Thành khẽ gật đầu nói: “Một viên lớn như vậy, 700 tỉ tuyệt đối đáng giá.”

“Tần Trạm, anh không mua tặng cho Tô Uyên hả?” Viên Minh ghé mặt lại hỏi: “Tô Uyên xinh đẹp như vậy, không phải là anh không nỡ chứ?”

Tần Trạm liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Tôi không có hứng thú với viên pha lê vàng này.”

“Là không có hứng thú hay là không có tiền thế?” Viên Minh hèn hạ nói.

Sau đó, anh ta tiến đến trước mặt Tô Uyên cười nói: “Tô Uyên, em thích viên pha lê vàng này không? Nếu không anh mua tặng cho em nhé?”

Tô Uyên cười nói: “Đặt chuyện pha lê vàng sang một bên đi, vừa rồi hình như tôi thấy bạn gái của anh đang ở bên cậu Vương đúng không?”

Sắc mặt Viên Minh lập tức thay đổi, anh ta hừ nói: “Đó là do tôi chơi đã rồi!”

“Nói vậy, cậu Vương nhặt đồ thừa của anh à.” Tô Uyên cười nói.

Sắc mặt Viên Minh lập tức trở nên hơi khó coi, trong lúc nhất thời không biết nên cãi lại thế nào.

Anh ta khẽ hừ một tiếng, ngồi đó không nói gì.

Cuối cùng viên pha lê vàng này được cậu Vương dùng giá 1050 tỷ lấy vào tay, chỉ cần cậu Vương mở miệng, người trên hội đấu giá liền im lặng tập thể.

Rất hiển nhiên, không có ai muốn đắc tội vị con cháu nhà giàu này.

Tần Trạm đợi trong buổi đấu giá này rất lâu cũng không chờ được nguyên liệu gì gọi là cực phẩm, thậm chí cả thảo dược cũng chưa từng xuất hiện.

“Thảo nào người tới đều là người giàu có trong thế tục.” Trong lòng Tần Trạm nghĩ thầm, nếu như trong buổi đấu giá này thực sự có nguyên liệu cực phẩm gì, vậy nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều người trong võ đạo.

Sau khi nghĩ thông, Tần Trạm liền dựa vào số pha khép hờ mắt, chờ đợi sợi dây chuyền Tình Yêu Vĩnh Hằng cuối cùng xuất hiện.

Hội đấu giá này có quy mô lớn như vậy, tất nhiên điều kiện cũng vô cùng tốt, ghế sô pha giống như khoang hạng nhất, có thể điều chỉnh được.

Sau khi Tần Trạm hạ ghế xuống thì liền khép hờ mắt.

“Chậc chậc, đến tham gia náo nhiệt đúng là khác biệt, mới đó đã buồn ngủ rồi hả?” Viên Minh để tiện nói: “Sao vậy, có phải ghế số pha ở chỗ này thoải mái hơn nhà của anh không?”

Nghe thấy Viên Minh cứ lải nhải hết lần này tới lần khác, trong lúc nhất thời Tân Trạm hơi nhớ Hứa Bắc Xuyên.

Nếu Hứa Bắc Xuyên ở đây, đoán chừng có thể khiến Viên Minh này tức đến mức á khẩu không trả lời được.

Lúc này, bỗng nhiên trên hội đấu giá xuất hiện một chiếc đồng hồ nam.

Nghe nói chiếc đồng hồ này được chế tác bởi một bậc thầy đồng hồ ở Thụy Sĩ, chất liệu được lấy từ biển sâu, toàn thế giới chỉ có một cái như vậy.

Ánh mắt Tô Uyên sáng lên, c tay Tần Trạm, có chút vui mừng n‹ thích cái đồng hồ này không?”

Tân Trạm gãi đầu một cái, nói: “Bình thường anh không quen mang những thứ này.

“Anh đó, cũng không biết sửa soạn một chút.” Tô Uyên liếc mắt nói.

Chiếc đồng hồ này quả thật rất thích hợp với Tân Trạm, mặt đồng hồ không tính là lớn, chất liệu lại cực kỳ chắc chắn cho dù là đánh nhau với người khác cũng không cần cố ý tháo ra.

Giá khởi điểm của đồng hồ là 108 tỷ, rất hiển nhiên, mức giá này không khiến mọi người ở đây chấn động, dù sao một chiếc Vacheron Constantin cũng đã hơn 3 tỷ 5 rồi.

”112 tỷ!” Tô Uyên giơ bảng kêu.

Tô Uyên vừa ra tay, rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn cô ấy.

“Nhìn cô ta hơi quen mặt.”

“Là đứa con gái bị vứt bỏ của nhà họ Tô, bị đuổi ra khỏi thủ đô rồi.”

“Bị đuổi khỏi nhà họ Tô còn có nhiều tiền tiêu xài như vậy hả? Đúng là không thể tưởng tượng nổi.”

“Anh đừng coi thường ông cụ nhà họ Tô kia quá, năm xưa ông ta cũng là một người nổi danh hai giới, thủ đoạn vô cùng cay độc, kiếm được chút tiền cũng không thành vấn đề.”

Không ít người đều nhận ra Tô Uyên, bọn họ châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn tán. Đối với những lời phê bình này, Tô Uyên giống như không nghe thấy, trên mặt không nhìn ra chút lúng túng nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play