Chương 2507

Diệp Linh Chi được Tân Trạm cứu, vốn dĩ còn có chút bất ngờ, có chút thiện cảm với tên này. Nhưng nghe thấy lời nói sau đó của Diệp Khắc Long, sắc mặt lập tức trắng bệch, hất †ay của Tần Trạm ra.

Tân Trạm mỉm cười, cũng không giải thích.

Sau đó Diệp Hải Long liền dẫn theo đám người, đi vào đại điện giăng đầy linh trận ở xung quanh.

Cửa điện mở ra, nhiều người nhà họ Diệp lập tức nhìn sang.

“Diệp Khắc Long, không ngờ rằng ông cũng phản bội cả ba, ông là đồ phản bội”

Đám người nhà họ Diệp ở bên trong, nhìn thấy Diệp Khắc Long đi theo Diệp Hải Long vào, đăng sau còn áp giải nhiều người của nhà họ Diệp, đều một mặt tức giận.

Ánh mắt Tân Trạm lướt qua, trong những người này, ngoài tam trưởng lão nhà họ Diệp, đám người ngũ trưởng lão ra, còn có Diệp Long Xuyên lúc ban đầu tới đón Diệp Thành đi, và còn rất nhiều tu sĩ mà anh không biết.

Nhìn qua một cái, mấy trăm người trong đại điện, sắc mặt ai cũng tiều tụy, hơi thở không đều.

Chắc hẳn là những người nhà họ Diệp không nghe theo nhị trưởng lão, mà bị nhốt ở trong đây.

Cho Diệp Khắc Long một ánh mắt, Tân Trạm chậm rãi đi sang một bên.

Anh đã từng nghĩ rằng, muốn cứu được nhà họ Diệp, thì tốt nhất phải lợi dụng được đám người Nhưng trước khi ra tay, Tân Trạm cần phải bày xong trận pháp ở đây đã.

“Diệp Long Xuyên, ông không cần phải tức giận, nếu như ông quy hàng anh hai từ sớm, làm gì có nhiều chuyện như vậy”

Diệp Hải Long cười lạnh nói.

“Hơn nữa tôi cũng nhắc nhở ông, tế tổ thánh trì sắp bắt đầu rồi, từ đó về sau, anh hai sẽ chính thức trở thành gia chủ nhà họ Diệp, thời gian này, tốt nhất là mấy người đừng có giở trò gì”

“Mùi vị của Huyết Hỏa Ma Đan mấy người cũng biết rồi đó, một khi phát tác, cả người sẽ bị thiêu cháy mà chết, tình trạng đúng là thảm không nỡ nhìn”

“Diệp Hải Long, ông nói đúng lắm, đúng thật là tôi hồ đồ rồi”

Không ngờ rằng khi Diệp Hải Long nói xong, Diệp Long Xuyên lại thở dài một tiếng: “Mấy ngày này tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, nhưng vẫn không có cơ hội để gặp ông, thực ra quy thuận theo nhị trưởng lão cũng không có gì là to tát, dù sao thì cũng là người nhà họ Diệp.”

“Ông đi nói với anh hai một tiếng, nói rằng tôi đồng ý quy hàng, có được không?”

“Bây giờ mới tỉnh ngộ à, không cảm thấy có chút muộn sao?” Diệp Hải Long cười khẩy nói.

Ông ta và Diệp Long Xuyên tuổi tác tương đương nhau, hai người vẫn luôn tranh giành cả trong sáng lẫn ngoài tối, bây giờ nghe nói Diệp Long Xuyên đã chịu quy hàng, nhẹ giọng với mình, ông ta sung sướng không chịu nổi.

“Hải Long, tôi biết giữa ông và tôi có thù, ông không muốn nói giúp tôi cũng là chuyện bình thường, nhưng chỉ cần ông giúp đỡ, tôi có thể nói một bảo địa thượng cổ với ông” Diệp Long Xuyên đột nhiên nói.

“Bảo địa thượng cố? Ông đang đùa tôi đấy à?” Diệp Hải Long híp mắt lại.

“Tôi không lừa ông, ông cũng biết hai mắt tôi trời sinh không giống như người thường mà, từ khi trở về từ Đông Vực, tôi phát hiện ra một vùng đất cất giữ bảo vật không ai phát hiện ra, chỉ cần ông đồng ý với tôi, tôi có thể nói ra chỗ đó với ông”

Diệp Long Xuyên vẫy tay nói Nếu như không tin, thì ông qua đây, tôi có thể làm hiện lên đại khái cảnh tượng lên trên sàn nhà”

Diệp Hải Long cười cười, đi về phía Diệp Long Xuyên.

Đôi mắt Tân Trạm đứng ở một bên có chút kì lạ, anh chú ý thấy, mấy tu sĩ bị trói gần bên Diệp Long Xuyên, lúc này đang hơi hơi căng người lên.

Xem ra, mấy người nhà họ Diệp này, cũng không ngồi yên đợi chết, cùng lúc cũng tìm cơ hội.

Mà ngay khi Diệp Hải Long đi tới đằng trước mặt, nụ cười trên mặt Diệp Long Xuyên đột nhiên dừng lại, ánh mắt ông ta lóe lên tỉnh táo, quát to một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play