Chương 2287

May mà hai ngày nay dưới sự liều mạng nuôi nấng không tiếc phải trả giá đắt của mình, chẳng những cái đầu nhỏ như hạt vừng của ba con Phệ Thiên Trùng kia lớn lên to chừng bằng quả trứng gà mà tốc độ và sức mạnh cũng đều tăng lên mấy lần.

Thêm vào việc anh cố ý thu hút ánh mắt của tất cả đám người bang Ngọc Quỷ lên trên người mình rồi lặng lẽ thả Phệ Thiên Trùng ra.

Nếu không thì đúng là khó mà khiến cho đối phương hoàn toàn hết hy vọng.

“Nhị ca, dưới đó giao cho hai người.”

Tân Trạm nhìn hai người vẫn còn đang có chút ngẩn ngơ thì ho nhẹ một cái.

“Ha ha, yên tâm đi”

Tân Thiên cười một cái, trong lòng càng thêm khâm phục người em tư Tân Trạm này, anh ta và Ngô Bình Nhi cùng đáp xuống chung một chỗ, đi vào bên trong kho tàng báu vật lớn kia.

Mà đồ vật ở bên trong kho tàng báu vật lớn này cũng có chút hiếm thấy, là một ít nội đan của yêu thú thời Thượng Cổ, nhưng mà khi đó yêu thú cũng hấp thu tiên khí để tu luyện nên gọi là linh châu của yêu thú thì cũng tương đối thỏa đáng.

Trong lúc Tân Trạm ngồi xếp bằng canh giữ ở bên ngoài, ngoại trừ bang Ngọc Quỷ ra thì cũng không còn tu sĩ nào đến gần.

Lấy hết linh châu của yêu thú ở nơi này xong thì ba người tiếp tục lên đường.

Còn ở một bên khác, Long Thần cũng căm tức bay ra chung với đám người trong bang.

“Cậu có quan sát được là mình bị tấn công như thế nào hay không?” Long Thần hỏi tu sĩ bị thương kia.

Tốc độ ra tay của Tân Trạm quá nhanh, ngay cả anh ta cũng không thấy rõ, nhưng tu sĩ này tự mình trải qua, hẳn là sẽ phát hiện ra được gì đó.

“Bang chủ, tôi cảm thấy vết thương ở bả vai rất đau, đối phương đã dùng thủ đoạn gì tôi còn chưa kịp phát hiện, tuy nhiên tôi cảm nhận được, miệng vết thương như bị căn bởi một loại độc trùng nào đó chứ không phải do linh khí gây ra, để tôi xem lại những sách chuyện điều trị về vết thương” Vị tu sĩ nghĩ một lát rồi nói.

“Độc trùng?” Long Thần nhíu mày.

Khương Thời Miễn sẽ không dùng thủ đoạn này.

Tuy nhiên điều này cũng khó có thể xác định được, tạm thời Long Thần có thể áp chế được trong một năm.

Sau khi mọi người bay được một trăm kilomet, Long Thần lại tiếp tục kích hoạt linh châu.

Lần đầu tiên anh ta lãng phí như vậy, anh ta không cam †âm, nhưng đối phương là Khương Thời Miễn, anh ta chỉ có thể tạm áp chế, chỉ hi vọng lần này sẽ không xảy ra sai sót gì cả.

Nhìn thấy linh châu quý giá bay ra lần thứ hai, cơ thể Long Thần dần dần hồi phục lại như trước, tiếp theo anh ta chuyển sự chú ý của bản thân đến kho báu báu mà bản thân đang tìm kiếm.

Nhưng không được bao lâu, cảnh tượng khiến anh ta tức giận lại xuất hiện.

Vẫn là thuyền bay Tiên Chu quen thuộc, vẫn là dáng ngồi khoanh chân quen thuộc.

Long Thần cứ nghĩ bản thân nhìn nhầm.

Ngay trong khu rừng này, anh ta nghĩ bản thân là người đầu tiên đã tìm ra nơi cất giấu báu vật linh châu, không ngờ lại gặp Tân Trạm.

Nhưng sao lại là anh ta, Khương Thời Miễn. Người này sao lại vừa giống như ma lại vừa giống như thần, Long Thần đi đến đâu anh ta cũng đi đến đó là sao?

Long Thần cảm thấy choáng váng, máu nóng trong người bốc lên.

Mà điều khiến anh ta bực mình hơn chính là anh ta đã đến muộn, đối phương lại một mình kích hoạt trận pháp, đang ngồi nhặt tiên thảo.

Hiện tại ngay cả cơ hội thương lượng cũng không còn, đối phương đã tìm được trước, chỉ còn cách đến cướp lại nó.

“Những tiên thảo này đều đã lớn, rất có giá trị, tất cả đều thuộc về tên họ Khương đó.”

Nhìn tiên thảo vốn dĩ thuộc về mình lại đang năm trong túi của Tân Thiên cùng với Ngô Bình Nhi, ánh mắt Long Thần trở nên đỏ lừ, máu điên nổi lên, thứ càng quý càng không thể để rơi vào tay kẻ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play