Chương 2191

Tân Trạm người ta cũng không để ý tới anh ta, vậy mà anh †a lại chủ động khiêu khích, còn chạy tới động thủ, hạ độc chết anh ta cũng không quá đáng.

Tụ Bảo Các chưa bao giờ ngăn cấm độc tu tiến vào, hơn nữa người ta cũng không trêu chọc anh ta, thật đúng là bệnh thần kinh mà.

“Không phải lỗi của tôi là xong rồi sao?” Tân Trạm nhíu mày nói.

“Đương nhiên vị công tử này phải bồi thường những con độc trùng đã chết” Lão Cung Phụng nói.

Vu Tuấn Thời nghe xong, máu phun ra càng lợi hại hơn, trông giống như đài phun nước, anh ta tức giận đến toàn thân run rẩy.

“Tụ Bảo Các các người phán xét như thế nào vậy, ngón tay ông đây bị gấy, trong người lại trúng độc, máu chảy như suối, Tân Trạm này một chút chuyện không có. Kết quả là anh ta không chỉ không bị trừng phạt, mà thay vào đó tôi phải trả tiền cho mấy con côn trùng đầu độc bản thân mình!” Vu Tuấn Thời phẫn nộ nói.

“Đạo hữu, tôi khuyên cậu vẫn nên đồng ý đi, nếu không xem tình huống của cậu trước mắt, Tụ Bảo Các chúng tôi cũng không chắc chăn có thể giải độc được cho cậu, người xui xẻo vẫn là cậu thôi” Dược tôn khuyên nhủ.

“Dù sao tôi cũng không thể nào cúi đầu trước anh ta được” Vu Tuấn Thời quát lớn.

“Cậu Vu, cậu có nguyện ý xin lỗi hay không tôi mặc kệ, cậu bị thương không phải giả, nhưng là do cậu ra tay trước, xét thấy tình huống bây giờ của cậu, Tụ Bảo Các có thể không truy cứu chuyện cậu ra tay đả thương người khác. Nhưng nếu lại tranh luận ầmT, ảnh hưởng tu sĩ khác, chúng tôi chỉ có thể mời cậu rời khỏi đây”

Lão Cung Phụng nhìn thấy bộ dạng muốn chơi trò xỏ lá của thằng nhóc này, trực tiếp lạnh mặt.

Trước đây nhìn cậu ta đáng thương, nhường nhịn cậu ta mấy phần, bây giờ đã biết bộ mặt thật, cậu ta còn dám làm ầm ï thì chính là tìm chết rồi.

“Tụ Bảo Các các người vậy mà lại thiên vị tên rác rưởi này, tôi là con trai ruột của Vu trưởng lão Thiên Kiếm Tông, là khách quý tam phẩm của các người, bây giờ tôi ra lệnh cho các người bắt lấy người này, buộc anh ta giao ra giải dược ra đây” Vu Tuấn Thời vừa tức vừa đau, đầu óc đều hơi hỗn loạn, vênh mặt hất hàm quát.

Vu Tuấn Thời vừa nói xong, Tân Trạm liền lấy ra lệnh bài khách quý của mình.

Cái này, tất cả Cung Phụng càng yên tâm, cậu ta một khách quý tam phẩm, còn lợi dụng chúng ta đối phó khách quý tứ phẩm, thật sự là tự tìm đường chết.

“Anh Vu, nếu không thì chúng ta bỏ đi, nhanh đi thôi”

Nhìn sắc mặt của mấy Cung Phụng không tốt xúm lại đây, giống như chuẩn bị tùy thời ném bọn họ ra ngoài.

Những sư đệ này của Vu Tuấn Thời đều hoảng sợ.

“Các người lũ vô dụng này, ra ngoài không phải càng xong đời luôn”

Vu Tuấn Thời tức đến hộc máu, ông đây đang trúng độc, bị ném ra ngoài không phải chờ chết à.

Cậu ta không nghĩ đến Tân Trạm ở đây lợi hại như vậy, nhất định là do lệnh bài cấp bậc cao.

Bây giờ ngay cả Tụ Bảo Các cũng đứng về phía anh, ngược lại chính mình thành rác rưởi sắp bị quăng đi.

Lại tiếp tục ngang bướng, chính mình sợ là thật sự chết tại đây.

“Cậu Vu, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng” Lão Cung Phụng nói.

“Đừng, đừng ra tay, được rồi, tôi nhận sai, tôi xin lỗi” Vu Tuấn Thời thở sâu, căn răng nhận tội.

Trong lòng anh ta đối với Tân Trạm oán hận đủ điều, đáng tiếc người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bây giờ chỉ có thể tạm thời áp chế.

Cảm giác lục phủ ngũ tạng của anh ta đều đang bốc cháy, thống khổ càng ngày càng sâu, linh khí căn bản không có cách nào chống đỡ nổi, nếu muốn giữ mạng, chỉ có thể nhận sai trước.

“Xin lỗi có thể, vậy xem như tôi tổn thất số độc trùng này đi” Tân Trạm nói.

“Anh… Được rồi, tôi bồi thường tiền, mấy con độc trùng thối này của anh cần bao nhiêu linh tệ.”

Vu Tuấn Thời quyết tâm nhẫn nhịn trước, ngày sau báo thù, bây giờ cũng không phản kháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play