Chương 200

Lâm Khinh mừng thoại, hoàn ngốc, ngoắc được ngoài!”

Ngoài Khinh Thiền mình, Quỳnh Nhiên không tham Thân trưởng Dược Thần, đương nhiên không dám tham

Hồng nhanh chạy

Bọn Khinh Thiền, người chưa?” nhanh Khinh Thiền nặng Trạm, đánh chân khiến xuống trước “Không Hồng Nhất

Lúc Trạm đang trong Dược Thần, nghe cùng ràng. nheo “Người không đánh chân cũng khôn.”

Mặt Theo vàng thanh Thanh Đồng hành Trạm.

Tân Trạm chuôi Kiếm Thanh Đồng

Ngoài Dược Thần, Tuyết

Cô liên tục nhìn qua tấm mành cửa nhìn trộm ra ngoài, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Lúc Tần Trạm cầm Kiếm Thanh Đồng đi ra tới cửa, Lâm Tuyết vội vàng chạy qua đó.

Cô ta ngăn cản Tân Trạm, nói: “Sao anh không khá lên được chút nào vậy? Chị tôi gọi anh ra đó là anh ra à? Những lời tôi nói anh xem như gió thoảng bên tai đúng không?”

Tân Trạm càng kinh ngạc hơn, tới lúc này rồi mà Lâm Tuyết Trinh vẫn giúp anh, xem ra cô ta rất thật lòng. nào liên quan tới thể chất của cô ta à?” Trạm nhíu mày.

Anh đột nhiên nhớ lại ghi chép liên quan tới cơ thể thuần dương: Thể chất như một khối đá ngọc, dễ dàng bị ô nhiễm thế nhưng cũng dễ dàng tòng thiện. Với biểu hiện bây giờ của Lâm Tuyết Trinh có lẽ đúng là do nguyên nhân thể chất đặc biệt. quay lại đi!” Lâm Tuyết Trinh lớn tiếng nói.

Trạm cười nói: “Chị cô có quà tặng cho tôi, tôi phải tới xem xem chứ.” “Quà cáp gì chứ, anh vẫn tin người thật Lâm Tuyết Trinh tức giận nói.

Thế nhưng Tân Trạm không hề quan tâm, anh đẩy cửa lớn Phủ

Dược Thần ra sau đó bước ra ngoài.

Lâm Tuyết Trinh sợ bị Lâm Khinh Thiền phát hiện ra nên cô ta vội vàng trốn sang một bên.

Ngoài cửa, Lâm Khinh đang đứng cô độc một mình dưới ánh

Sau khi nhìn thấy Tân trong ánh mắt của cô ta hiện lên một tia độc ác. “Có gì thi đưa cho tôi đi.” Tân Trạm ôm thanh kiểm, cười như không cười nói.

Lâm Khinh Thiền răng lợi nói: “Ha ha, anh dễ bị lừa thật đấy. Dược đan Anh xứng với nó sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay chính là ngày giỗ của anh!”

Lời vừa mới dứt, Hồng Nhất và Hồng Nhị đột nhiên xuất hiện.

Bọn họ chặn đường đi của Tân Trạm, trên người tỏa ra sát khí. “Hai vị, đánh gãy hai chân của anh ta!” Lâm Khinh Thiên nghiên răng nghiên lợi nói.

Tần Trạm thở dài nói: “Lâm Kinh Thiền, cô sẽ không bao giờ có cơ hội xin lỗi tôi nữa đâu.”

“Ha ha ha, xin lỗi anh sao? Năm mơ đi! Tôi chuẩn bị sẽ khiến anh quỳ trước mặt cầu xin tôi tha thứ đây này!” Lâm Khinh Thiền nghiến răng nói. Sau đó, cô ta nhanh chóng lui sang một bên, đồng thời Hồng Nhất và Hồng Nhị cũng xông lên.

“Cậu chính là Tần Tram?” Hồng Nhất hơi nheo mắt nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, tự đánh gãy hai chân mình, khỏi khiến chúng tôi phải ra tay.”

“Tự đánh hai chân?” Tân Trạm cười lạnh: “Chỉ dựa vào hai tên phế vật như các người sao?”

“Khẩu khí lớn phết đấy!” Hồng Nhất tức giận lớn tiếng nói, khí thể của hắn ta đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn hẳn! “Đừng nhiều lời với anh ta nữa, trực tiếp ra tay đi!” Lâm Khinh Thiền ở phía xa hét lớn.

Hồng Nhất nghe xong liên đạp một cước lên mặt đất! Trong giây lát, đột nhiên có một luồng khí màu nâu đỏ dấy lên quanh người han ta, mặt đất liền có vô số sợ tơ xuất hiện!

Đây là bí thuật của nhà họ Hồng – Kim Hồng Thân Pháp! Nó có thể tăng độ cứng cáp của cơ thể lên rất nhiều, thậm chí có thể so sánh với các đại sư khổ luyện!

Hơn nữa Hồng Nhất đã dùng La Hán đan một lần, bây giờ cơ thể của hắn ta vô cùng kiên cố! Hai người họ cũng nhờ có thuật này mà vô địch trong trong các tầng lớp tương đồng! “Nhận lấy cải chết đi!” Hồng Nhất giận dữ hét lên một tiếng, thân hình để lại một sợi to hồng trong không trung, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Tân Trạm!

Thực lực của hắn ta vượt xa Tân Trạm, Tân Trạm không dám chậm trễ. Phía dưới chân anh có gió, anh lùi lại vô số bước, cả người bay lên trên cao, dùng kiếm chém xuống phía dưới!

Một luồng khí màu đỏ cực kỳ mạnh toát ra từ thanh kiếm xé toạc không trung, mạnh mẽ bổ nhào vào người Hồng Nhất!

Tiếng nổ “đoành” vang lên, hào quang toát ra từ thanh kiếm lớn. như thế thể nhưng lại vỡ vụn, chỉ lưu lại trên người hắn ta một đường bạch ẩn! “Ha ha ha, chi có chút thực lực cỏn con đấy thôi sao?” Hồng Nhất không nhịn được mà bật cười: “Dựa vào cậu mà có thể làm tôi bị thương sao?”

Tân Trạm hơi nheo mắt, anh thấp giọng nói: “Khá đấy, có thể kháng trụ được Thành Lực Đạo của tôi, cơ thể anh cũng đủ cứng cáp đầy” “Thành Lực Đạo? Ha ha ha, anh chém gió giỏi đấy!” Hồng Nhất cười nhạo nói: “Một nhát kiểm này e là đã hao tổn hết nội kình trong cơ thể anh rồi đấy nhỉ.

Cùng lúc đó, Hồng Nhị từng bước tiến tới, lạnh lùng nói: “Anh, ở đây là Phủ Dược Thần, đánh nhanh thắng nhanh đi.” “Được.” Hồng Nhất gật đầu, trong giây lát hai người bọn họ lại lao về phía Tân Trạm.

Năm đấm cực đại giống như một viên đạn có sức mạnh hủy diệt, bọn họ coi thân mình là vũ khí, lơ là phòng thủ, cả người giống như một vòng tròn, chỉ cần đụng vào sẽ bị thương! Bị tấn công từ trái qua phải, rõ ràng Tân Trạm có chút chật vật. “Đoành”

Lại một tiếng nổ nữa vang lên. Cả người Tân Trạm bay ngược ra ngoài, trên mặt đất nứt toác ra một đường phải dài tới 10cm! “Đỉnh quá!” Lâm Khinh Thiền từ xa thấy thể liên hưng phấn hô lên. ta.”

Hồng Nhất cười lạnh: “Một quyền này đủ để lấy mạng của cậu “Thật sao?” Nhưng mà đúng vào lúc này, giọng nói của Tần

Trạm đột nhiên vang lên sau lưng hàn. “Tim đến cái chết à!” Hồng Nhất nhất thời nổi giận, hắn ta coi cánh tay như vũ khí, hung hăng hướng về phía Tân Trạm! “Xoet!”

Một âm thanh gãy gọn vang lên, cánh tay của Hồng Nhất bị chặt đứt trong giây lát.

“A!” Hồng Nhất ôm cánh tay phải của mình, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.

“Thanh kiếm này vô cùng sắc bén, có thể chém được sắt thép, ngay cả huyền thiết cũng có thể bị chém đứt, huống chi nói đến thịt của ông.” Tần Trạm lạnh lùng nói.

Gương mặt của Hồng Nhị dần dần đông cứng cả lại, hắn ta lạnh lùng nói: “Chẳng qua cậu chỉ là Đại Tông Sư cấp 2, sao có thể đối phó với hai chúng tôi được chứ.”

Tân Trạm lắc lắc đầu, nói: “Ngoài trình độ của bản thân ra thì binh khi, công pháp cũng là một điều kiện quan trọng trong thực chiến.”

“Cánh tay của tôi.” Hồng Nhất nghiến răng nói, trong mắt tràn ngập phẫn nộ. “Không cần phải sợ, dược dự của Phú Dược Thần sẽ giúp anh nổi tay.” Hồng Nhị nhắc nhở

. “Ừ, đúng. Tôi suýt nữa thì quên mất.” Sau khi nghe xong những lời đó, Tân Trạm gật gật đầu, anh giơ chân lên hung hăng giẫm nát cánh tay.

“Råc” một tiếng, trong giây lát cánh tay đã trở thành đồng thịt vụn, máu, thịt và xương đã bị nghiền nát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play