Chương 1817

 

Cổ Nguyệt Linh đầy vẻ nghỉ ngờ mà nhìn chằm chằm vào Tân Trạm.

 

“Tân Trạm, rốt cuộc anh đã làm gì trong những ngày này vậy, vì sao khi cha tôi nhìn thấy anh liền giống như con chuột gặp phải mèo vậy”

 

Tuy răng Cổ Hưng Sơn hơi sợ hãi thế nhưng tốt xấu gì cũng là một gia chủ, bình thường ông ta đều trông có vẻ vô cùng uy nghiêm đối với người ngoài, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng nhìn thấy cha mình ra vẻ khách sáo đến như vậy, gần như đến mức nịnh nọt đối với người lớp sau.

 

“Cũng không có làm gì, tôi chỉ đi đến Nghĩa trang Đại Năng và giúp Tiên Tôn một chút, tôi cũng làm thịt tên Ma Tôn muốn sống lại và giết chết tên Sài Chính Đạo kia rồi tiện tay tiêu diệt cả nhà họ Sài mà thôi” Tân Trạm khẽ mỉm cười và nói.

 

“Anh cứ khoác lác đi, anh nghĩ tôi đây là đứa ngốc à mà nói ra những lời này được.”

 

Cổ Nguyệt Linh đầy vẻ không tin tưởng mà trừng mắt nhìn anh và hậm hừ một tiếng.

 

Tên đáng chết này, không muốn nói thì thôi đi còn dùng những lời nhảm nhí này để lừa gạt cô ấy.

 

“Tuyết Nhi”

 

Cô ấy giang tay ra một cái, một con chồn sương bay tới từ phía xa và rơi vào lòng cô ấy.

 

“Đừng nghĩ rằng là anh đã cứu tôi đấy, nói cho anh biết, lúc trước tôi đã sắp xếp con chồn sương này xanh giữa ở bên ngoài để phá vỡ trận pháp rồi, cho dù anh không đến đây thì người đàn bà ngu ngốc kia cũng không làm tôi bị thương được đâu” Cổ Nguyệt Linh nói một cách kiêu ngạo.

 

“Cô lợi hại được chưa” Tân Trạm cảm thấy bất lực mà nói: “Vụ việc của mẹ cô đã được giải quyết rồi, tiếp theo đây cô có dự định gì không, có muốn đi tìm mảnh vỡ Thánh Tuyền cùng với bọn tôi không?”

 

“Dĩ nhiên là được rồi” Cổ Nguyệt Linh cảm thấy phấn khích một lúc rồi lại trở nên ảm đạm nói: “Nhưng mà ở trung tâm của Thánh Cảnh có quá nhiều cường giả, nếu như chúng ta cứ làm giống như lúc trước thì e rằng không giữ được bao lâu đã bị người khác cướp đi mất rồi”

 

“Lần này không giống, Nguyệt Linh cô yên tâm đi, có Tân Trạm ở đây thì không có người nào dám đụng vào chúng ta đâu” Liêu Mộng khẽ nhếch môi lên và cười nói.

 

“Lợi hại đến vậy sao? Chị Liễu Mộng, chị hãy nói cho em biết rốt cuộc tên Tân Trạm này đã làm gì vậy” Cổ Nguyệt Linh nói.

 

“Chẳng phải anh ta đã nói rồi sao” Liễu Mộng nói một cách bất lực.

 

“Chị cũng cùng anh ấy gạt em” Cổ Nguyệt Linh hậm hừ nói.

 

“Tin hay không thì một lát nữa em sẽ biết, đi thôi, chúng ta đi tìm mảnh vỡ Thánh Tuyền” Liễu Mộng kéo lấy Cổ Nguyệt Linh và bay lên.

 

Tân Trạm sử dụng một thuyền bay Tử Quang, Tô Uyên và Nhiếp Phong Đình cũng bay vào trong đó.

 

Nhiếp Phong Đình cảm thấy kinh ngạc mà mở to đôi mắt ra khi lần đầu tiên biết được chồn sương có thể tìm kiếm mảnh vỡ Thánh Tuyền.

 

Đây chính là một bí mật lớn của Cổ Nguyệt Linh, tất cả mọi người cũng vì tin tưởng Nhiếp Phong Đình nên mới nói cho anh ta biết về chuyện này.

 

Nơi trung tâm của Thánh Cảnh có rất nhiều nguy hiểm thế nhưng nơi đó cũng có một phần thưởng khổng lồ.

 

Tất cả mọi người chưa bay được bao lâu thì chồn sương đã phát hiện được một mảnh vỡ Thánh Tuyền có kích thước bằng đầu người.

 

Thế nhưng Tân Trạm không hề sử dụng ngay lập tức mà cất mảnh vỡ ở trng thuyền bay Tử Quang và tiếp tục bay đi.

 

Bọn họ cũng khá may mắn, chưa bay được bao lâu thì đã †ìm được một mảnh vỡ Thánh Tuyền cực kỳ lớn ở trong sơn cốc không kém gì với mảnh vở mà bọn họ tìm được ở trong thung lũng rạn nứt.

 

Bên trong sơn cốc cũng có yêu thú bảo vệ, thế nhưng có Tân Trạm và Tô Uyên một người dùng băng một người dùng lửa ra tay, phần lớn những con yêu thú kia cũng bị dọa sợ mà chạy trốn, chúng nó cũng không cần đến sơn cốc này nữa.

 

“Cứ ở nơi này đi, mảnh vỡ này đủ để cho chúng ta hấp thu được từ ba đến năm ngày đấy” Tân Trạm tiếp đất và tính toán về mảnh vỡ Thánh Tuyền rồi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play