Chương 1815

 

Người phụ nữ lại bị đánh ngã ra đất, bây giờ bà ta đã không còn mập giống như heo nữa mà đã bị Cổ Hưng Sơn đánh đến sưng phù như một con heo rồi. Bà ta liền cảm thấy tức điên lên ở trong lòng.

 

Bà ta cầm lấy một mảnh ngọc ở trong tay và định bóp vỡ nó.

 

“Cô đi gọi là được rồi, tôi không tin rằng cha của cô cũng khốn nạn như vậy mà dám ra tay với người có Thanh Long lệnh” Cổ Hưng Sơn lạnh lùng cười lên và truyền âm nói.

 

“Thanh Long lệnh ư? Ngay cả nhà họ Phan chúng tôi cũng không lấy được mà chỉ dựa vào anh à”

 

Người phụ nữ sửng sốt, sau đó đầy vẻ khinh thường mà nói.

 

Quả thật nhà họ Phan có quen biết với vực chủ từ lâu nên biết rằng việc lấy được Thanh Long lệnh khó đến mức nào.

 

“Dĩ nhiên tôi không có, thế nhưng chàng trai này vừa mới lấy được lệnh bài mà vực chủ của Đông Vực ban cho, việc tôi dạy dỗ cô khi cô dám ra tay đánh cậu ấy đã là nhẹ rồi, nếu như cậu ấy ra tay và phá hủy cả nhà họ Phan của cô thì vực chủ cũng sẽ không nói một lời nào đâu” Cổ Hưng Sơn lạnh lùng cười lên và nói.

 

Sau đó ông ta liền trực tiếp truyền một cảnh tượng ở trong thần thức cho người phụ nữ.

 

Người phụ nữ liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi xem xong cảnh tượng kia, chẳng phải người thanh niên đúng mực đang đối mặt với vực chủ ở trong cảnh tượng kia chính là Tân Trạm ở trước mặt mình sao.

 

Nếu là như vậy thì bản thân bà ta thật sự đã đụng chạm đến một nhân vật lớn rồi.

 

Bà ta đã gặp rắc rối rồi, lần này bà ta thật sự gặp phải rắc rối lớn rồi.

 

Bà ta nắm lấy mảnh ngọc, ngón tay không ngừng run rẩy hẳn lên.

 

“Vì vậy cô hãy hiểu rõ cho tôi. Việc tôi đánh cô hoàn toàn là đang cứu lấy cô đấy, nếu không thì dựa vào việc cô tự tìm đường chết như vậy, cho dù cả nhà họ Phan của cô có được một chút mặt mũi thì cũng sẽ bị cô làm mất sạch thôi”

 

Cổ Hưng Sơn trở nên nghênh ngang kiêu ngạo, ông ta nhẫn nhịn ở trước mặt người đàn bà điêu ngoa này nhiều năm như vậy, cuối cùng chính mình cũng có được một chút khí phách rồi.

 

Người phụ nữ ôm lấy gương mặt của mình và cúi đầu xuống không dám nói một lời nào.

 

Không phải bà ta bị Cổ Hưng Sơn thuyết phục mà là do thân phận này của Tân Trạm thật sự quá đáng sợ rồi.

 

Thanh Long lệnh cộng thêm Lệnh Huyền Vũ, nhà họ Phan có thể lấy được một tấm cũng đã khó như lên trời rồi, vậy mà tên này lại có thể lấy được cả hai tấm cùng một lúc thì sẽ có được thân phân gì đây, bản thân bà ta cũng thật xui xẻo khi lại trêu chọc đến anh.

 

“Được rồi, cả hai người cũng đã nói hết mọi chuyện một cách rõ ràng rồi phải không? Các người định giải quyết chuyện của Cổ Nguyệt Linh như thế nào đây” Tân Trạm nói một cách hờ hững.

 

Lúc trước của anh nhìn thấy Cổ Hưng Sơn truyền một tia thân thức cho người phụ nữ thì có lẽ cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

 

“Việc đưa mẹ của Nguyệt Linh vào đất tổ sẽ được làm ngay lập tức, sau khi tôi trở về sẽ đưa mẹ của con bé vào đất tổ ngay, tôi có ba vị trí dành cho người vợ cả, trong đó còn hai chỗ bị trống, tôi không chỉ đưa mẹ của Nguyệt Linh vào đất tổ mà còn cho bà ấy trở thành vợ cả của tôi” Cổ Hưng Sơn vội vàng quay đầu và mở miệng nói.

 

Người phụ nữ ở một bên cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng chuyện đã đến nước này rồi thì bà ta cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng.

 

“Nhưng mà tôi lại thấy người vợ này của ông rất không chịu phục đấy, bà ta sẽ không giả vờ qua loa ở trước mặt tôi rồi sau đó lại nuốt lời khi tôi rời đi đấy chứ” Tân Trạm lạnh lùng cười lên và nói.

 

“Không đâu không đâu, những chuyện mà Cao Hưng Sơn tôi đã quyết định thì sẽ không hề nuốt lời”

 

Cao Hưng Sơn vội vàng nói: “Thật ra thì vào những năm này tôi vẫn luôn cố gắng là vì mong rằng có một ngày có thể quang minh chính đại mà đưa mẹ của Nguyệt Linh vào đất tổ, hơn nữa tôi cũng sắp chuẩn bị xong mọi việ “Hưng Sơn, anh!” Người phụ nữ nghe thấy vậy liền hơi nổi giận ngay lập tức.

 

“Tôi cái gì? Có phải muốn bị đánh nữa đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play