Chương 1802

 

Mà bọn họ lại kề vai chiến đấu với Tân Trạm, điều này làm †âm trạng bọn họ liền có chút khó bình tĩnh được.

 

“Ây da, tên nhóc này, lại là con trai của Tân Hoàng, thực sự là quá đáng tiếc rỉ Thẩm Quốc Nhiên đứng bên cạnh thầm tiếc nuối trong lòng mà nói.

 

Thẩm Quốc Nhiên thầm thở dài trong lòng, toàn bộ phỏng đoán trước đây của ông ta, cùng với hành động của Tuệ Khả, thì hoàn toàn có thể chắc chắn được chuyện này.

 

Vốn dĩ mình còn cân nhắc, bảo Tân Trạm ở rể ở Nam Vực, đến ở rể nhà ông ta, giờ nhìn lại thì đúng là một trò cười.

 

Con của Tân Hoàng, ở rể ở nhà người khác sao?

 

Này không phải là mất mặt Tân Hoàng Triều Mình mà nói ra vấn đề này, Tân Hoàng còn không đánh chết mình sao?

 

“Nhưng mà nếu Mộng có thể nắm chặt được, thì gả cho Tân Trạm cũng không tồi.”

 

Nhưng mà Thẩm Quốc Nhiên lại nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy thoái mái.

 

Trong những người có mặt ở đây, trừ cha con nhà họ Sài ra, người có sắc mặt khó nhìn nhất là vực chủ của Đông Vực.

 

Sắc mặt ông ta u ám, gần như sắp nhỏ ra nước rồi.

 

Thực sự là mỉa mai mà.

 

Trước đây ông ta giảng về thế lực, giá trị cho Tân Trạm.

 

Chí là nói cho Tân Trạm, bởi vì Tân Trạm không bằng nhà họ Sài, vì vậy vĩnh viễn cũng không muốn nói ra chân tướng.

 

Thậm chí, ông ta định đuổi Tân Trạm đi, làm cho anh vĩnh viễn không được bước vào Đông Vực.

 

Mà bây giờ, trên người Tân Trạm lại có sức mạnh trùng trùng, hơn hẳn nhà họ Sài.

 

Hoàng tử của năm hoàng triều lớn, không thể kinh thường bất cứ ai.

 

Hống hồ Tân Hoàng không nhiều con trai, người nào cũng đều là nhân tài kiệt xuất, nói ra một câu, thì sẽ có rất nhiều người sẵn lòng tiêu diệt nhà họ Sài ở Đông Vực này.

 

Huống hồ, chuyện này vốn là nhà họ Sài có lỗi trước.

 

Điều này làm cho ông ta có một cảm giác bị vả mặt rất mạnh.

 

“Thanh ngọc vẫn chưa bị hủy hết, đưa tôi xem xem, bên trong nghĩa địa đó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”

 

Tuệ Khả làm lễ, liền nhặt lấy thanh ngọc bị vỡ ở trên mặt đất, cũng không biết là dùng cách nào, mấy đợt linh khí tuôn ra, thanh ngọc này lại giống hệt như nam châm mà gắn lại với nhau.

 

Lần này Ôn Lạc không ngăn cản, bời vì giờ mà ngăn cản, thì cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.

 

Tuệ Khả đưa một tia linh khí vào trong thanh ngọc, lập tức ở trên không trung xuất hiện cảnh tượng Tân Trạm đang chiến đấu ở nghĩa địa.

 

Tố Thế Ma Tôn vô cùng điên cưồng, ép toàn bộ tu sĩ phải trốn chạy.

 

Sau đó lại nhìn thấy Sài Chính Đạo đuổi giết các tu sĩ, thả nguyên thần để nuôi ma đầu, bà lão mà chết, Như Ý Tiên Tôn và Thanh Long, một trước một sau đó kéo Ma Tôn vào hư không.

 

Nhiếp Phong Đình và Trần Thừa Phong, mấy người tu sĩ tham gia vào chuyện này, đều nhịn không được mà đôi mắt đã phiếm hồng, nước mắt chảy xuống.

 

Nắm đấm của Tuệ Khả cũng không khỏi mà nắm chặt lại.

 

Trước đây ông ta chỉ biết nhà họ Sài hãm hại Tân Trạm, chứ không hề ngờ được, lại dùng cách hung ác đến mức như thế này.

 

Thiếu chủ anh thực sự là thập tử nhất sinh, mấy lần nếu không phải nhờ vào phán đoán và trí thông minh của anh, thì cho dù có dấu ấn của Hoàn Tôn để lại, thì sợ cũng không thể sốn đến bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play