Chương 173

Đại Võ Tông đối với người thường mà nói, như là bầu trời nhật nguyệt, không dám nhìn thẳng.

Thái độ của Kiếm Sương đối với lão già kia, đã nói rõ tất cả.

Mà có vẻ Cửu Nhai cũng không để lão già thần bí vào mắt, ông ta vuốt vuốt hai hạt châu óng ánh trong suốt trong tay, tựa như cười mà không cười hỏi: “Ông là Đại Võ Tông?”

Lão già không trả lời vấn đề này, vẻ mặt ông mang hiền hòa nói: “Trở về đi, ân oán giữa Thập Long môn cùng Tân Trạm kết thúc từ hôm nay.” “Kết thúc?” Cửu Nhai không khỏi cười nhạt: “Thập Long môn tôi bởi vì cậu ta mà tổn thất mấy người, ông nói kết thúc là kết thúc? Thập Long môn tôi không có sĩ diện sao? Huống chi, ông là thứ gì?”

Nghe nói như thế, Kiếm Sương ở một bên sợ đến mức trắng bệch cả mặt, hắn ta vội vàng nói: “Cửu Nhai đại nhân, tuyệt đối không thể”

Cửu Nhai vung tay lên, một luồng kình khí trực tiếp hất bay Kiếm Sương ra ngoài.

Sau đó, ông ta lạnh giọng nói: “Phế vật, ngậm lại cái miệng thổi lại.”

Lão già vẫn bình tĩnh, con mắt đục ngầu không hề bận tâm, cũng nhìn không thấy bất kỳ thần thái rung động nào.

Cửu Nhai hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Nếu ông là Đại Võ Tông thật, tôi sẽ quay đầu bước đi, nhưng nếu ông không phải, tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết!”

Nói xong, ở phía sau Cửu Nhai, có loáng thoáng ba cái đầu rồng cực lớn! “Đây là tuyệt kỹ của Thập Long môn tôi, tên là Thập Long quyết, bây giờ tôi có thể sinh ra ba rồng, không biết Đại Võ Tông ông có thể tiếp được một chiêu này không.” Cu Nhai híp mắt nói.

Trên mặt của lão già vẫn không hề bận tâm như cũ, ông bình tĩnh khiến người ta thấy đáng sợ. “Cố làm ra vẻ.” Cửu Nhai nói ra vài từ, sau đó, ông ta phẫn nộ quát một tiếng, này ba con rồng nhất thời phát ra tiếng rít gào thê lương!

Kình khí kinh khủng, quanh quẩn trên đầu rồng, thực lực của Võ Tông hiện ra hết, như thể nuốt chửng cả trời đất! “Nhận cái chết đi!” Cửu Nhai hét lớn một tiếng, này ba đầu rồng có sức mạnh vô tận, tập kích về phía lão già!

Nhưng đúng lúc này, lão già giơ ngón tay lên rạch nhẹ trên không trung không chút hoa lệ, ba cái đầu bị chém đứt!

Chiêu thức giản dị không màu mè như vậy, đã phá giải bí môn của Thập Long môn dễ như trở bàn tay, gần như không chút trở ngại nào. Mặt Cửu Nhai trắng nhợt, máu đỏ nhất thời phun ra từ trong miệng.

Kình khí quanh quẩn ở trên người ông ta, lại đột nhiên tiêu tan thành mây khói, hai chân ông ta mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên đất. “Ông ông thật sự là Đại Võ Tông!” Trong ánh mắt Cửu Nhai có sự hoảng sợ, trong nháy mắt lạnh run!

Đại Võ Tông chính là sự tồn tại trong truyền thuyết, dù là Cửu Nhai cũng chưa từng thực sự gặp! Cho nên, theo bản năng ông ta cho rằng lão già này là Đại Võ Tông!

Thật tình không biết, Đại Võ Tông cũng không thể ngóc đầu lên trước mặt ông! “Vãn bối bái kiến Đại Võ Tông!” Tuy thân thể Cửu Nhai bị trọng thương, nhưng ông ta không để ý tới những thứ này, ông ta sợ hãi quỳ trên mặt đất, như quỳ lạy thần! “Vãn bối không biết tiền bối là Đại Võ Tông, xin tiền bối tha tội!” Tư thế của Cửu Nhai cực thấp, khác hoàn toàn sự cao ngạo vừa rồi.

Lão già im lặng không lên tiếng, Cửu Nhai vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên. “Thập Long môn tôi phát thệ, từ nay về sau, tuyệt không là địch với Tân Trạm!” Cửu Nhai thấy lão già chậm chạp không nói, vội vàng hứa hẹn.

Lão già khẽ gật đầu, ông nhìn về phía Tân Trạm, rồi nhẹ nhàng khoát tay nói: “Đi thôi.”

Tân Trạm trả lời một tiếng, đi theo phía sau lão già ra ngoài phòng.

Trong thời gian này, Cửu Nhai và Kiếm Sương quỳ trên mặt đất, thậm chí họ còn không dám nhìn bóng lưng rời đi của hai người.

Cho đến khi lão già đi xa, Cửu Nhai mới run rẩy run rẩy hơi ngẩng đầu lên, thở một hơi thật dài. “Sau lưng Tân Trạm lại có một vị Đại Võ Tông.” Sắc mặt Cửu Nhai hơi khó coi.

Tuy Thập Long môn đã sớm suy đoán, phía sau Tân Trạm sẽ có một vị cao nhân, nhưng họ lại không nghĩ đó là một vị Đại Võ Tông thứ thiệt!

Nếu Đại Võ Tông động sát tâm, thì dù là Thập Long môn cũng không dám tới báo thù! “Lập tức truyền tin quay lại tổng bộ.” Cửu Nhai nhìn về phía Kiếm Sương: “Nói tình báo của chúng ta có sai lầm.”

Kiếm Sương đứng dậy nói: “Vâng!” “Đúng rồi, phát thiếp mời đến lệnh truy sát quốc tế, nói bắt đầu từ ngày hôm nay, ân oán giữa Thập Long môn cùng Tân Trạm bị xóa bỏ!” Cửu Nhai dường như nhớ ra cái gì đó, vội vã dặn dò.

Kiểm Sương chắp tay nói: “Vâng, Cửu Nhai đại nhân!”

Tại biệt thự, có một vị Võ Tông vội vàng tới.

Ông ta đứng ở chính giữa biệt thự này dùng lực lượng thần thức để quét qua cả ngôi biệt thự. Người này không là người khác, chính là Võ Tông mà Phương Kính Diệu mời tới, Kiều Thái Phan, Kiều võ tông! “Không có ai?” Kiều Thái Phan sắc mặt hơi đổi, thấp giọng thở dài nói: “Xem ra mình đã tới chậm rồi.” Ông ta quay lại xe, gọi điện thoại cho Phương Kính Diệu. Lúc này, Phương Kính Diệu đang ở trong nhà cụ Tô chờ tin tức.

Sau khi thấy Kiều Thái Phan gọi điện thoại, Phương Kính Diệu vội vàng nghe, gấp gáp hỏi: “Ông Kiều, thế nào rồi?”

Kiều Thái Phan bi thương nói: “Rất xin lỗi, trưởng quan Phương, tôi đã tới chậm rồi.” “Cái gì?” Sắc mặt Phương Kính hốt hoảng, ngồi phịch xuống ghế sa lon. “Thế nào? Tân Trạm không sao chứ?” Cụ Tô vội vàng đứng dậy hỏi.

Mặt Phương Kính Diệu như bụi đất, thấp giọng nói: “Tân Trạm, sợ rằng Tần Trạm đã chết rồi.”

Cụ Tô nghe được tin tức này liền ngất đi.

Tân Trạm và lão già thần bí đang đi bộ ở trên đường.

Trong lòng Tân Trạm có quá nhiều nghi ngờ, anh không kịp chờ đợi hỏi: “Tiền bối, Tô Uyên sao rồi?” “Tôi đã từng trả lời cậu vấn đề này. Lão già vuốt râu, chậm rãi mở miệng. “Lúc nào tôi có thể nhìn thấy cô ấy?” Tân Trạm lo lăng hỏi. “Vấn đề này, tôi cũng đã trả lời.” Lão già nở nụ cười nhạt nhòa nói.

Tân Trạm á khẩu không trả lời được, anh gần như muốn văng tục. “Vậy được rồi.” Tân Trạm hít sâu một hơi: “Ông có thể nói cho tôi biết, cha tôi đi đâu không? Ông ấy còn sống không? Nếu chết, vậy là ai giết ôngấy? Còn nữa, mẹ tôi Châu Cẩm, rốt cuộc bà là dạng người gì? Vì sao nhiều năm như vậy, bà ấy chưa từng đến thăm tôi?”

Mấy vấn đề liên tiếp, làm cho lão già rơi vào trầm mặc.

Một lát qua đi, ông chậm rãi mở miệng nói: “Trên thế giới này, không ai có thể giết cha cậu, trên đời này không biết có bao nhiêu gia tộc được ông ấy đã giúp đỡ đứng lên.”

Tân Trạm sửng sốt, hỏi dò: “Vậy ông đi đâu vậy?” “Tôi cũng không biết.” Lão già thở dài: “Mấy vấn đề này, chỉ có thể chính cậu đi tìm đáp án.”

Nghe xong lời của lão già, Tần Trạm nhất thời càng thêm mê man.

Thân phận của cha mình, dường như trở nên càng mơ hồ. “Mẹ tôi đâu?” Tân Trạm lo lắng hỏi.

Lão già nhìn Tần Trạm, sau đó, ông chỉ phương bắc phía xa, nói: “Ở thủ đô.” “Tôi biết ở thủ đô, tôi muốn biết tất cả về bà” Tần Trạm vội vàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play