Chương 1578

Chúng mình có up sai từ chương 1570-1577, chúng mình mới sửa lại, các bạn dô thẩm lại giúp team với nhé. Mong các bạn thông cảm cho sự cố này. Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Thường Phi Dương khẽ lắc đầu, đắc tội với nhà họ Sài và Ám Ảnh Minh, lại chỉ có tu vi trong khoảng cảnh giới Phân Thần, cho dù có tránh được một kiếp này, tương lai e rằng cũng sẽ khó khăn.

 

“Liễu Mộng, bệnh tình của cậu chủ nhỏ không thể kéo dài được nữa, tôi phải đi rồi” Thường Phi Dương tìm Liễu Mộng, mở miệng nói.

 

Sắc mặt của Liễu Mộng chợt thay đổi, Thường Phi Dương vừa đi, người bảo vệ đại trận cũng chỉ còn lại một mình cô, chỉ sợ sơn cốc không trụ được bao lâu nữa.

 

Nhưng bệnh tật của Râu Quai Nón, quả thực là không còn biện pháp nào, hơn nữa Thường Phi Dương cũng không có nợ bọn họ cái gì, cô cũng không có lí do để ngăn cản.

 

“Nhưng cũng đừng lo lắng, tôi đã hứa với cậu chủ nhỏ rằng sẽ giúp cậu làm một việc trước khi rời đi.”

 

Thường Phi Dương ném ra một cái pháp bảo, đặt Râu Quai Nón vào trong đó, đây là loại giống như cái quan tài gì đó, cõng ở phía sau lưng.

 

Lúc trước anh ta không muốn đắc tội với Ám Ảnh Minh cùng nhà họ Sài, dù sao thì rời Thánh Cảnh, bản thân còn phải chữa bệnh cho Râu Quai Nón, cần phải sinh hoạt ở khu vực này.

 

Nhưng nếu Râu Quai Nón biết bản thân anh ta cứ như vậy mà rời đi, sau khi tỉnh lại e rằng sẽ không vui vẻ.

 

Cho nên Thường Phi Dương dự định trước khi rời đi, chí ít thì cũng làm cho lực lượng của Ám Ảnh Minh và nhà họ Sài suy yếu đi đôi chút.

 

“Ha ha, nhà họ Sài, Ám Ảnh Minh, thật sự là náo nhiệt nha”

 

Bên ngoài sơn cốc vang lên một tiếng cười.

 

Thường Phi Dương bay ra, ánh mắt đảo qua, liền tập trung lên người Hạ chấp sự và thôi trưởng lão.

 

“Lão quái Thường, chả trách trận pháp ở sơn cốc này lại chắc chắn như vậy, xem ra là lúc trước luôn luôn có cậu đóng giữ” Hạ chấp sự liếc mắt Thường Phi Dương một cái, lạnh lẽo hừ một tiếng.

 

“Sau lưng cậu là cái gì? Chẳng lẽ cậu tính toán định cứu người bên trong”

 

Thôi trưởng lão cau mày, chú ý tới cái vật phía sau lưng của Thường Phi Dương.

 

Cậu chủ hận nhất là Tân Trạm, nếu Thường Phi Dương đưa anh đi, bản thân lần này liền thất bại rồi.

 

“Như thế nào, ông muốn kiểm tra đồ của tôi sao?” Thường Phi Dương giễu cợt nói: “Có thể, chỉ cần đánh thắng tôi thì tôi sẽ cho ông biết bên trong cái hòm gỗ này là ai”

 

“Đương nhiên, tôi cũng không khi dễ các người, hai người cùng tiến lên, xem xem có phải là đối thủ của tôi hay không”

 

Sau khi nghe được lời nói ngạo mạn của Thường Phi Dương, sắc mặt của Thôi trưởng lão và Hạ chấp sự đều có chút khó coi.

 

“Thường Phi Dương, cậu đừng quá kiêu ngạo, cho dù trình độ tu luyện của cậu rất cao, chẳng lẽ một mình cậu lại dám đắc tội hai bên nhà họ Sài và Ám Ảnh Minh sao? Cẩn thận tự mình tìm đường chết” Hạ chấp sự lớn tiếng nói.

 

“Ha ha, đắc tội thì chưa nói tới, nhưng người mà các người muốn đánh muốn giết, có con cháu với tôi, sổ bút này, vừa hay lại có thể tính toán với các người”

 

Thường Phi Dương cười toe toét và đột ngột lao ra ngoài.

 

Anh ta vốn là muốn đánh hai người bọn họ, làm cho thực lực bên này suy yếu rồi mới rời đi, hiện tại bên kia uy hiếp bản thân anh ta, vừa hay là cho mình một cái cớ để ra tay.

 

“Để tôi dạy cho các người cách lịch sự khi đối mặt với tiền bối”

 

Thân hình anh ta đột ngột bay ra, tốc độ nhanh đến mức không kịp giữ lại.

 

Cổ luyện chỉ thể không am hiểu các loại thuật pháp, nhưng một thân thể cũng được luyện thành xương như cốt thép, tốc độ nhanh như sao băng.

 

“Này Lão quái Thường, trách không được các thế lực lớn đều không muốn đắc tội với người này”

 

Đồng tử của Hạ chấp sự co rút lại, Thường Phi Dương đã xuất hiện trước mặt ông ta, một quyền kia ầm ầm đánh ra, mắt thấy muốn đấm vào ngực mình.

 

Nếu trúng phải cú đấm của Thường Phi Dương, nếu không bị chết thì cũng bị thương nặng.

 

“Nguyên trưởng lão, cứu tôi với”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play