Từ Thư Tiêu hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy. Loại người nịnh giàu ghét nghèo như cô ta không có bất cứ khí khái nào, cô ta run rẩy vươn tay, van xin: “Tân… Tân Trạm, tôi từng dạy học cho cậu mà, cậu quên trước kia tôi còn lên lớp cho cậu sao…”

Tần Trạm cười lạnh: “Bây giờ cô mới nhớ cô từng dạy tôi hả?”

Từ Thư Tiêu Vội nhìn đám bạn học, van xin: “Các cậu mau nói chuyện giúp tôi đi.”

Nhưng đám bạn học này đều sợ bị vạ lây, không một ai lên tiếng.

“Mấy người các cậu băm cái bàn này ra cho tôi, nhìn cô ta ăn hết.” Kiếm Hổ xua tay. Mấy người bên cạnh hắn lập tức đi về phía Từ Thư Tiêu.

“Cậu Trạm, chúng ta đi thôi.” Kiếm Hổ cười khẽ nói.

Tần Trạm cùng Kiếm Hổ lên phòng riêng trên tầng hai, lập tức thấy mấy hộp quà được đặt trên bàn.

“Mời cậu Trạm ngồi.” Kiếm Hổ cười nói. Tần Trạm cũng không khách khí mà gật đầu ngồi xuống. Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, Kiếm Hổ uống cạn ly rượu, bày tỏ xin lỗi về chuyện lần trước. Sau đó hắn lấy một tấm thẻ ngân hàng, cười ngượng ngùng đưa cho Tần Trạm: “Đây là chút lòng thành của tôi, mong cậu Trạm nhận lấy.”

Tần Trạm biết nếu mình không nhận thì Kiếm Hổ sẽ bất an. Huống chi bây giờ anh cũng đang cần tiền, thế nên không khách khí mà nhận tấm thẻ ngân hàng đó.

Sau khi đã ăn uống được một lát, Kiếm Hổ há miệng, dường như có lời muốn nói. “Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Tần Trạm dứt khoát nói.

Kiểm Hổ xoa tay: “Cậu Trạm, cậu đã nghe nói chưa? Nhà họ Tô chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc thương nghiệp, lúc đó tất cả nhân vật có danh dự ở Đạm Thành đều sẽ có mặt…”

“Ừm, nghe chứ, rồi sao nữa?” Đúng là Tô Uyên đã nói với anh chuyện này, hơn nữa còn mời anh đến dự.

Kiếm Hổ thở dài: “Tôi biết, loại người như tôi hoàn toàn không đáng nhắc đến với nhà họ Tô. Nhưng bữa tiệc thương nghiệp này lại có ý nghĩa rất lớn…”

“Anh muốn tham dự?” Tần Trạm nhướng mày hỏi.

Kiếm Hổ thở dài, đặt ly rượu xuống nói: “Vốn dĩ tôi cũng không cưỡng cầu đầu, nhưng tôi nghĩ mãi mà không hiểu, ngay cả thứ như nhà họ Lâm cũng được mời, mà tôi lại mãi không nhận được lời mời, cậu nói xem thế là sao chứ? Ở Đạm Thành, nhà họ Lâm cùng lắm chỉ là gia tộc hạng ba thôi!”

“Nhà họ Lâm?” Tần Trạm nhíu mày. Đúng thế, đừng nói là bữa tiệc của nhà họ Tô, ngay cả nhân vật như Kiếm Hổ cũng sẽ không coi trọng nhà họ Lâm.

“Chẳng lẽ là Tô Uyên an bài?” Tần Trạm thầm nghĩ.

Kiểm Hổ nói tiếp: “Những người có địa vị tương đương với tôi ở Đạm Thành đều đã nhận được lời mời, chỉ có mình tôi… Hày, tôi nghĩ tới nghĩ lại cũng chỉ có một khả năng, đó là tôi đã đắc tội cố Uyên vì chuyện lần trước, cho nên tôi muốn làm phiền cậu Trạm giúp tôi…”

Kiếm Hổ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Đương nhiên tôi sẽ không để cậu Trạm tốn công vô ích. Khu đô thị mới có một khu phố thương nghiệp, tôi đã nhận thầu hết những dự án giải trí ở đó, chỉ cần cậu Trạm đồng ý giúp tôi thì tôi sẽ tặng khu thương nghiệp đó cho cậu, cậu thấy thế được không?”

Tần Trạm không khỏi kinh ngạc. Anh không ngờ Kiếm Hổ lại ra tay hào phóng đến thể. Thấy vẻ mặt chân thành của Kiếm Hổ, Tần Trạm đành phải gật đầu: “Tôi sẽ thử xem, nhưng anh đừng hy vọng quá lớn.”

Nghe vậy Kiếm Hổ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn liên tục nói cảm ơn: “Có lời nói này của cậu thì tôi yên tâm hơn rồi. Cậu Trạm, sau này cậu có chỗ nào cần tôi thì cứ nói!”

“Được.” Tần Trạm gật đầu.

Ăn cơm xong đã là hơn ba giờ chiều. Kiếm Hổ đích thân đưa Tần Trạm ra ngoài, xuống dưới đại sảnh, vừa lúc thấy Từ Thư Tiêu đi ra. Khuôn mặt cô ta đầy vết thương, miệng sưng vù, trông vô cùng thê thảm. Thấy Tần Trạm, cô ta càng hoảng sợ hơn, trông có vẻ đáng thương, nhưng loại người như cô ta thì bị thế là xứng đáng, không xứng được đồng tình.

“Cậu Trạm, cậu đi thong thả” Kiếm Hổ cung kính nói.

Tần Trạm gật đầu, sau đó rời khỏi Royal Palace.

Về đến nhà, Tần Trạm lấy hết thảo dược còn thừa, bắt đầu sắc thuốc theo bí thuật viết trên y học thánh điển. Viên thuốc này tên là Hoàn Nguyên đán, công dụng chủ yếu là bổ sung nguyên khí cho cơ thể, được ghi lại trên rất nhiều sách thuốc cổ, chẳng qua đến nay đã thất truyền mà thôi.

Tốn mấy tiếng đồng hồ, một tiếng nổ nhỏ vang lên, trong nồi xuất hiện bảy tám viên thuốc màu xanh lục. Những viên thuốc này có mùi thơm thoang thoảng, như thấm vào ruột gan, khác hẳn thuốc lúc trước mình luyện chế cho cụ Tô.

“Bốn viên tặng cho cụ Tô, còn lại tặng cho ông nội vậy.” Tần Trạm chia thuốc thành hai phần, bỏ vào túi giấy, thầm nghĩ.

Đêm hôm đó, Tần Trạm không đi ngủ mà chọn tu luyện trên đỉnh núi. Đỉnh núi rất vắng người, tụ tập linh khí sẽ nhanh hơn những nơi khác, cho nên có thể thấp thoáng nhìn thấy linh khí mỏng manh. Tần Trạm tu luyện suốt một đêm, mãi tới sáng hôm sau.

“Phù.” Tần Trạm mở mắt, phun ra một ngụm khí trục màu đen. Theo ghi chép trong bí thuật tu tiên thì luyện khí kỳ là quá trình thân thể thải ra chất bẩn, mỗi khi tinh tiến một phần thì trọc khí trong người sẽ bị đẩy ra ngoài một phần.

“Luyện khí kỳ tầng hai…” Tần Trạm nhẹ nhàng nắm tay, cảm nhận sức mạnh dồi dào trong cơ thể. Đồng thời, thị lực, thính lực, thậm chí là tính cách của anh đều bắt đầu thay đổi trong phạm vi rất nhỏ. Đứng trên đỉnh núi có thể nhìn ra ngoài ngàn dặm, thậm chí nghe thấy tiếng động nho nhỏ của người tập thể dục buổi sáng dưới chân núi.

“Bây giờ e rằng mình rất khó có đối thủ ở Đạm Thành.” Tần Trạm tràn đầy tự tin, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Tân Trạm rửa mặt một chút, sau đó ngồi vào xe đến biệt thự nhà họ Tô. Bước lên thảm có trong sân vườn, Tần Trạm phát hiện cụ Tô đã tỉnh dậy, đang thong thả đánh Thái Cực Quyền với một người đàn ông trung niên trên thảm cỏ. Tô Uyên và mấy người nhà họ Tô đang đứng bên cạnh quan sát.

Tần Trạm không lên tiếng quấy rầy, mà đứng bên cạnh im lặng quan sát. Vóc dáng của người đàn ông trung niên kia không cường tráng, song mỗi thớ thịt đều được tinh luyện, vừa thấy đã biết là người luyện võ.

Chẳng qua… Trình độ thổ nạp của ông ấy rất thấp, thua xa phương pháp thổ nạp của Tần Trạm. Tần Trạm không khỏi thở dài lắc đầu.

“Chàng trai trẻ, cậu thở dài thế là sao? Khinh thường tôi à?” Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia dừng động tác, bất mãn hỏi. Người ta thường nói võ giả hiếu thắng, lời này cũng không sai.

Tần Trạm vội giải thích: “Tôi không có ý khác, chẳng là qua thấy phương pháp thổ nạp của ông… Còn thiếu sót.”

Người đàn ông trung niên kia càng bất mãn hơn. Ông nhanh chóng bước lại gần Tân Trạm: “Xem ra cậu cũng là người luyện võ.”

“Ha ha, được rồi, cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.” Cụ Tô ra mặt hòa giải: “Nào, để tôi giới thiệu cho hai người. Cậu này là Tần Trạm, người chữa bệnh cho tôi.”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Tần Trạm, ánh mắt tràn ngập chiến ý.

“Ông này là Hoàng Lĩnh, xuất ngũ từ bộ đội, một cao thủ võ học” Cụ Tô cười nói.

Người đàn ông trung niên tên là Hoàng Lĩnh nhanh chóng bước tới, lạnh mặt nói: “Chàng trai trẻ, cậu có muốn thử không?”

Tần Trạm vừa bước vào luyện khí kỳ tầng hai, trong lòng cũng có chút chiến ý. Nhưng dù sao cũng là trước mặt cụ Tô, Tần Trạm không thể nhiều lời, bèn xua tay nói: “Hay là khỏi đi, bất kể khiến ai bị thương thì đều không phải là chuyện tốt.”

Lời này càng chọc giận Hoàng Lĩnh. Ông cười phá lên: “Bị thương? Chàng trai trẻ, cậu cứ tới đi, nếu có thể khiến tôi bị thương thì tôi sẽ tự viết ngược tên mình!”

“Thưa ông Lĩnh, Tần Trạm chỉ là người thường tay trói gà không chặt, không đáng để ông ra tay, hay là tôi lĩnh giáo đi.” Đúng lúc này, vệ sĩ bên cạnh bỗng đứng dậy, đó chính là tài xế mấy ngày trước đã chở Tô Uyên về nhà. Ông ta đã bất mãn với Tần Trạm từ lâu, đang định dạy cho anh một bài học, hôm nay | vừa lúc có cơ hội.

Tần Trạm vội lắc đầu: “Không được, anh quá yếu, tôi sợ lỡ tay đánh anh bị thương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play