Chương 1412

 

“Ông thật sự buồn cười”

 

Nhung đúng lúc này, Tân Trạm đột nhiên nhàn nhạt mở miệng.

 

“Làm càn, tôi là hội trưởng, anh dám nói như vậy với tôi” Sắc mặt Khổng Việt lạnh lẽo quát.

 

“Ông là hội trưởng thì sao? Xử lý không công bằng, tôi liền có thể nói”

 

Tân Trạm đứng lên, nhìn thẳng Khổng Việt nói: “Ông hoài nghi tôi gian lận thì phải làm rõ trước, lúc ấy tại sao lại trở nên hỗn loạn”

 

“Đồ đệ ông muốn phá hỏng đan dược của tôi, như vậy mới dẫn đến có người đánh anh ta bị thương, nếu nói gian lận, hiển nhiên đồ đệ ông cũng là đồng phạm, hơn nữa phá hỏng đan dược người khác luyện chế, dựa theo quy củ nên xử lý thế nào?”

 

“Anh đừng đổ oan tôi, cái đó là tôi không cẩn thận” Nụ cười đầu trọc lập tức cứng ngắc, có hơi căng thẳng nói.

 

Phá hỏng đan dược người khác luyện, đây chính là cấm ky của dược sư.

 

“Ha ha, anh có thể tự nhiên đổ oan tôi, nhưng tôi nói anh thì lại không được?” Tân Trạm cười lạnh nói.

 

“Mà đổi quy tắc, vậy tôi thật sự rất bội phục hội phó Khổng. Tôi nhớ quy củ này là lão hội trưởng định ra, đã truyền từ năm ngoái, nhưng ông ngang nhiên nói quy củ này có vấn đề, nhất định phải đổi”

 

“Hiển nhiên hội trưởng Khổng là muốn nói rằng ông thông minh, có trí tuệ hơn lão hội trưởng à”

 

Tân Trạm vừa nói điều này xong, không ít dược tôn khẽ thay đổi sắc mặt, càng bất mãn Khổng Việt hơn.

 

Trong số họ, rất nhiều người đều nhận ân huệ của lão hội trưởng nên có hơi bất mãn với Khổng Việt.

 

Hiện tại Tân Trạm nói trúng tim đen của Khổng Việt, mặc kệ Khổng Việt có cố ý hay không, nói gần nói xa thì cũng có chút mưu đồ thay vào đó.

 

“Nói bậy, ông đây chưa từng có ý đó.”

 

Khổng Việt giật mình, thầm mắng Tân Trạm này thật sự là một thằng nhóc miệng lưỡi bén nhọn, nhìn anh mắt người xung quanh, hiển nhiên có hơi bất mãn với mình.

 

“Vê phần tôi có gian lận hay không, lát nữa thi đấu chẳng phải sẽ biết” Tân Trạm tiếp tục nói.

 

“Nếu tôi không luyện ra được đan dược trước đó, xử phạt thế nào cũng tùy ông, nhưng nếu cố ý bôi đen tôi, hội dược sư cũng có trừng phạt tương tư”

 

“Không sai, ông đây băng lòng đảm bảo cho thực lực của Tân Trạm, nếu có người bôi đen tôi quyết không tha” Du Túc hừ lạnh nói.

 

“Tôi chỉ suy đooán, tôi không nói anh ta nhất định gian lận” Cát Vũ Thần vội la lên.

 

“Thì ra chỉ là đoán mò, sức tưởng tượng của anh phong phú như thế, luyện dược thật sự là có tài mà không phát huy được, không bằng bắc cầu qua đường kể chuyện” Tân Trạm cười lạnh.

 

“Anh” Cát Vũ Thần giận dữ.

 

Khổng Việt lại một tay ngăn cản anh ta.

 

Ông ta cười lạnh nói: “Để ý họ làm gì, chờ lúc thi đấu, sớm muộn cũng làm trò hề cho thiên hạ”

 

“Khổng Việt, ông để ý như vậy sẽ không phải là sợ rồi chứ”

 

Du Túc lại nói: “Tôi nghe nói đệ tử Cát Vũ Thần này của ông cũng chỉ là luyện chế được đan dược cấp trung cấp tám. Có phải sợ Tân Trạm đoạt mất hạng nhất không?”

 

“Tôi sợ á, thật nực cười, tôi cược trận này của các người lần này nhất định sẽ thua rất khó coi” Khổng Việt khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt đầy tự tin.

 

Du Túc giật giật mắt, Du Túc chú ý tới rằng con mắt Khổng Việt này thỉnh thoảng nhìn về phía cổng, dường như đang chờ ai đó.

 

“Diệp công tử đến”

 

“Thật sự là anh, thiên tài luyện dược sư trong truyền thuyết, không ngờ sẽ tới thành cổ Đông Hoàng”

 

Ngay trong khoảnh khắc nào đó, bên ngoài rối loạn một hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play